Cửa tây.
- Nhị thiếu gia, cậu cẩn thận một chút!
Lão Dần ở phía bên dưới cùng các binh lính đang đánh nhau với tu sĩ của Huỳnh Hương, chiến đấu dai dẳng. Còn Tiểu Hồ ở trên lầu gác vẫn chưa phân thắng bại với bà ta.
Tiểu Hồ đắc ý nói rằng.
- Lão bà, có nhìn thấy kiếm băng to lớn vừa xuất hiện ở cửa chính không? Đó là ca ca của ta, các ngươi sắp tiêu rồi!
Huỳnh Hương quả thực có thấy. Uy áp vừa nãy là của nguyên anh chân quân, mà khí tức không phải của ma chủ. Quả nhiên là một kẻ khác, kèm theo đó là tiếng kêu của cự xà hai đầu, anh em Chí Tâm Chí Bảo không biết có sao không nữa.
- Thì ra các người mời tới cường giả, hèn chi mà ngông cuồng như vậy. Nhưng tiểu hồ ly người đừng đắc ý, Huyết đế cung ta nào có dễ ức hiếp như vậy!
- Cũng may cho bà, bây giờ cửu vĩ hồ ta đang ở trạng thái tiểu thành. Nếu là trưởng thành, giết bà cũng không phí sức.
Huỳnh Hương hừ một tiếng. Thật ra tiểu tử này nói có phần đúng. Hồ ly chín đuôi trưởng thành có thể xưng bá một phương, huống chi hồ ly này mang dòng máu thuần, chính thống như vậy.
- Ma trảo phá hồn!
Tiểu Hồ tung móng vuốt, Huỳnh Hương đưa dây xích đỡ lại. Ma trảo kia giống như ảo ảnh, nhập vào người bà. Hiển nhiên không có một chút trầy xước nào, bà ta chưa kịp thắc mắc thì cơ thể tự nhiên lảo đảo, sức lực như bị rút đi.
- Chiêu này của ta trực tiếp đánh vào linh hồn của bà. Dường như không có bị thương chỗ nào ngoài da đúng không? Nhưng thần hồn đã bị ta cào ba nhát rồi, nếu để ta cào thêm hai lần nữa đủ chín nhát, coi như hồn phách bà cũng tiêu tán.
- Tiểu hồ ly, ngươi thật đủ ác!
Bà ta tức giận, lui về sau mấy bước, rõ ràng sợ rồi.
- Ác? Còn không ác bằng các ngươi? Diệt rừng U Minh của ta, giết đồng tộc của ta, giết mẹ của ta, thật ra là ai mới độc ác đây?
Giọng nói Tiểu Hồ giận dữ rõ rệt, đôi mắt cũng đục ngầu đỏ tươi, khí tức phút chốc bắn ra doạ cho Huỳnh Hương khiếp sợ.
Bà ta đổ mồ hôi, thì ra đây là dư nghiệt của rừng U Minh dưới hạ giới, sao lại lợi hại như vậy?
- Hôm nay ta đến báo thù, các ngươi chờ nạp mạng đi! Ma trảo chu hồn.
Móng vuốt sắc bén lao đến, Huỳnh Hương tung người nhảy ra khỏi lầu, chỉ có thể tránh không thể đỡ.
Tiểu Hồ ở trên lầu nhìn xuống, ánh mắt rít lạnh như ma quỷ đòi mạng. Nhìn cậu như thiếu niên 14 tuổi, nhưng thực ra cũng sống qua mấy trăm năm rồi. Chuyện rừng U Minh bị diệt, Tuyết Lang đã kể cho cậu nghe. Hiện tại, kẻ thù đang ở trước mắt.
- Xích luyện thành cương!
Xích sắt từ dưới đất mọc lên tụ lại một chỗ, cuộn tròn hình thành một người xích sắt to lớn. Sau đó Huỳnh Hương lại lệnh cho đám tu sĩ.
- Mau triệu hồi hung thú!
Cứ bảy người tu sĩ lại kết thành một trận hình, triệu hồi ra hung thú cấp cao. Hai con hung thú được triệu hồi ra, một con cự viên và một con hắc miêu ba đuôi.
Cự viên to lớn, hai tay vỗ mạnh vào trước ngực, thể hiện ra uy thế. Hắc miêu kia răng nanh nhọn hoắc, móng vuốt sắc bén, vô cùng nhanh nhẹn.
Tiểu Hồ ở trên lầu bay xuống, thân thể loé sáng biến hóa thành một con cáo chín đuôi.
- Đại tướng lão Dần, con khỉ đột và con mèo đen này cứ giao cho ta đi!
- Được, nhị thiếu gia cẩn thận!
Chỗ các hung thú lớn đang đứng, tu sĩ và binh lính đều né ra, tránh cho bị vạ lây mà mất mạng. Lão Dần ở một bên đối phó với con rối của Huỳnh Hương, bà ta tập trung điều khiển khối xích, không thể phân tâm làm chuyện khác.
Thân thể xích luyện cực kỳ cứng cáp, những ma binh không thể gây tổn hại tới nó. Chỉ có lão Dần, mũi giáo trong tay có thể đâm mẻ xiềng xích kia.
Người xích luyện này khí lực rất mạnh, những nơi nó đánh trúng đều bị trọng lực nặng nề làm vỡ nát. Lão Dần còn bị nó đẩy lùi mấy bước.
- Tích thương mã đáo!
Mũi giáo trên tay ông ta ẩn hiện linh khí, chém một vòng xung quanh người xích. Con rối bị cắt đứt máy sợi xích vòng ngoài, thân hình nó mất một vòng xích cũng nhỏ đi một chút.
Huỳnh Hương hừ một tiếng, tay đẩy thêm lực. Người sắt kia bốc cháy, xiềng xích rực lửa phi ra như dây, đánh vào lão Dần, ông ta cũng không hề yếu thế, đánh cho xích lửa bật trở lại, thuận tay chém đứt luôn mấy sợi nữa.
Cự viên nắm một cái đuôi của hồ ly kéo mạnh, bung nắm đấm đánh tới. Đuôi cửu vĩ dài ra, tóm lấy tay chân của ma thú vật rầm xuống đất. Cự viên kia cơ bắp cứng cáp, té một cái không ăn nhằm gì.
Hắc miêu ở trước mặt nhe nanh khè, cào mấy đường. Hồ ly nhanh nhẹn tránh né, chạy tới cận chiến. Hai con thú đọ xem móng vuốt của ai lợi hại hơn.
Khi còn ở rừng Đại Ngàn, Tiểu Hồ đã bị Tuyết Lang lôi ra luyện tập với đám thần thú, đánh qua mấy ngày mấy đêm không kể hết. Tuy rằng hung thú này mạnh hơn thần thú gấp nhiều lần, nhưng mà Tiểu Hồ cũng xem như đã có kinh nghiệm thực chiến.
Mấy con thú lớn vờn nhau, lầu phủ phía dưới bị chúng dẫm nát, đất đá cũng bị đánh cho lòi lõm khắp nơi.
- Ma trảo chu hồn!
Sau một hồi bị nắm đuôi, hồ ly cũng tức giận cào vào con khỉ lớn kia. Nó bị thương té nhào vào phía sau, nhưng cũng bật trở lại tiếp tục lâm trận.
Con mèo đen vô cùng giảo hoạt, thân thể nhanh nhẹn, thoắt ẩn thoắt hiện. Hồ ly phải đến thật gần mới đánh được nó. Tuy chỉ có một mình, nhưng hồ ly không hề yếu thế.
Chỉ một chút sau, Tiểu Hồ đã dùng ba cái đuôi tóm được con mèo đen kia. Nó cắn vào đuôi của cậu nhưng cậu không buông ra. Lại dùng mấy cái đuôi còn lại đánh liên tục lên mình cự viên, đẩy lùi nó.
Tiểu Hồ chạy tới, nhắm vào yếu điểm cắn vào cổ con mèo. Hắc miêu kia bị cắn ngay tử huyệt, té xuống giãy chết.
Con khỉ lớn gào lên dữ dội, phát ra sóng âm khiến người nghe đinh tai nhức óc. Hồ ly dùng đuôi quấn lấy hai lỗ tai lại, tránh bị nhiễu loạn, nhào tới cào vào mình nó.
- Thi hình trảo!
Móng sắc bén cào trúng vào một bên mắt của nó, nó ôm khuôn mặt hét lên, rồi vung tay chân loạn xạ đánh đấm khắp nơi.