Quảng trường cổng chính.
Phía Đông và phía tây có hai nhóm người dẫn theo ma binh đi ra. Một bên là Cẩm Hồng cùng Phượng Hoàng, một bên là lão Dần cùng Tiểu Hồ. Nhìn sơ qua không thấy có tổn hại gì.
Hai anh em Chí Tâm Chí Bảo nhìn thấy cảnh này, vừa tức giận vừa sợ. Tư Đằng và cả Huỳnh Hương đều thất bại trong việc giữ cửa thành.
Ma chủ quả nhiên là có chuẩn bị, viện binh không chỉ có một người. Vậy mà anh em họ còn nghi ngờ là ma chủ nghĩ chưa thấu đáo.
- Ma chủ đại nhân, người khiến cho anh em tôi bất ngờ đó.
- Đây là lần đầu tiên người phá thành công cả ba cửa của Huyết đế cung chỉ trong một ngày.
Long Quân không biểu cảm, chỉ ừ một tiếng.
Cẩm Hồng và lão Dần chắp tay, cung kính ở trước mặt Long Quân.
- Chủ thượng, thuộc hạ đã hoàn thành nhiệm vụ.
- Làm tốt lắm.
Mấy người họ báo cáo xong lùi qua một bên. Phượng Hoàng đi đến bên Tuyết Lang và Tiểu Hồ nhìn hai đứa một chút, rồi hỏi.
- Không sao chứ?
Tiểu Hồ vui vẻ đáp.
- Đệ không sao, tỷ đừng lo lắng, Tiểu Hồ chiến đấu rất giỏi!
Phượng Hoàng hài lòng xoa đầu cậu.
- Giỏi lắm, nhưng em phải chú ý an toàn. Nếu xảy ra cái gì, ta không giao phó nổi với điện hạ đâu.
- Em biết rồi!
Tuyết Lang đưa mắt nhìn Cẩm Hồng phía bên kia, rồi quay lại nói rất nhỏ.
- Phượng Hoàng tỷ, cô gái đó có biểu hiện gì đáng nghi không?
Phượng Hoàng cũng nhìn về phía Cẩm Hồng một cái, đáp rằng.
- Ta đã đọc nội tâm của cô ấy rồi. Không ngờ là một cô gái đáng thương, còn cứu vãn được, đệ đừng có manh động.
Tuyết Lang nghe chị nói như vậy, tự nhiên cũng bớt bận lòng, gật đầu một cái.
- Dạ, nghe theo tỷ.
Ở phía đối diện có ba người đi ra, anh em Chí Tâm Chí Bảo cùng binh lính đồng loạt quỳ xuống nghênh đón.
- Ma chủ, hoan nghênh tới cung điện của ta. Xem ra các người đã chơi rất vui vẻ, Huyết đế cung của ta đã bị hỏng hết mấy cửa thành rồi.
Huyết đế cùng với Yểm hậu của mình đứng hai bên, chính giữa lại có thêm một ông lão râu tóc bạc phơ. Khí tức nồng đậm, bọn họ có thể đoán mò đây là cổ đế. Dọc đường đi tới đây, Tư Tâm không giấu nỗi tức giận khi nghe thuộc hạ báo tin, cửa đông và tây đã bị phá thành công.
Long Quân tiến lên một bước, đáp.
- Nợ nần giữa ta và Huyết đế ngươi, hôm nay tính luôn một lần đi.
Ông lão hừ một tiếng, đi lên phía trước.
- Ngươi là ma chủ? Khá khen cho ngươi, Huyết đế cung của bản tọa xây dựng ngàn năm là để người đến phá hả? Hôm nay để bản tọa dạy dỗ cho người biết thế nào là tôn ti.
- Ông là cổ đế?
- Chính là bản tọa.
- Cũng chỉ là một lão già hồ đồ!
- Hỗn láo!
Long Quân không chút kiênh nể mắng ông. Làm cho lão ta tức đến xanh mặt, cả người phóng ra uy áp, đẩy lùi mọi thứ xung quanh. Huyết đế và Yểm hậu cũng không dám lên tiếng.
Phượng Hoàng đứng ở sau lưng Long Quân, chắc chắn nói rằng.
- Ngươi cứ yên tâm, ở phía sau đã có ta lo rồi.
Long Quân không trả lời, Huyết đế và Yểm hậu đứng ở trước mặt, thực lực đều là nguyên anh đỉnh phong. Nếu anh chỉ tập trung đấu với cổ lão, thì thuộc hạ phía sau nhất định sẽ chịu thiệt thòi. Nhưng đã có Phượng Hoàng lên tiếng bảo kê, anh yên tâm được rồi.
- Để ta tới thỉnh giáo cổ đế ông thực hư như thế nào.
- Tới đi!
Long Quân bay thẳng lên bầu trời Huyết đế cung. Nếu thực sự cả hai vị tôn giả mà phóng thích năng lượng ở bên dưới, chắc chắn xung quanh sẽ bị liên lụy. Cổ lão cũng chiều theo ý anh, bay vút lên cao.
Mặt trời đang dần lặn xuống, ánh sáng vàng le lói của hoàng hôn chiếu lên bóng dáng hai người.
Long Quân triệu hồi thanh mộc kiếm, linh khí cuộn trào tỏa ra nghi ngút. Phượng Hoàng nhìn lên, trong lòng thầm gật đầu một cái. Khá lắm tiểu tử, biết mượn thần kiếm của điện hạ dùng cơ đấy.
Lão gia hỏa trước mặt nhìn thanh kiếm kia, trong lòng có dự đoán chẳng lành. Ông cũng triệu hồi ra cho mình loại binh khí tốt nhất, là một cây đao đủ to, huyết sắc đỏ rực bao trùm, nhìn có vẻ khá nặng.
Hai người lao vào đánh nhau, tốc độ vô cùng nhanh. Đao và kiếm va chạm nhau toé ra ánh lửa, lực lượng đối đầu mãnh liệt, linh khí xung quanh chuyển động không ngừng.
Người có tu vi thấp sẽ không nhìn ra chuyển động của bọn họ. Chỉ có thể nhìn thấy những nơi chấn động trên không trung mà dự đoán.
Anh em Chí Tâm và Chí Bảo vẫn quỳ một bên chờ phục lệnh. Nhìn thấy Chí Tâm bị thương, Yểm hậu lấy ra một lọ thuốc đưa cho, sau đó gọi họ đứng lên.
Tư Đằng và Huỳnh Hương cũng đi đến, hai người họ quỳ trước mặt của Huyết đế.
- Thuộc hạ thất trách, mong bệ hạ xử phạt.
Tư Đằng thân mang trọng thương, mặt mày đã tái nhợt. Huỳnh Hương thì nhìn khá hơn nhiều. Suy cho cùng cả hai người đều đã tận lực rồi. Huyết đế ngán ngẩm, nói.
- Đứng lên đi, không trách các ngươi được. Thực lực của đối phương quá mạnh mẽ. Lùi qua một bên điều chỉnh lại thương thế đi.
- Tạ bệ hạ!
Chí Tâm đi qua đưa lọ dược cho Tư Đằng. Vỗ vai khích lệ, hắn cũng gật đầu đáp lại.