Mộc gia tổ chức tang lễ, thông báo khắp nơi. Những người muốn lấy lòng quận chủ, hoặc muốn diện kiến dung nhan của nàng, đều có lý do này tới lễ bái.
Ông bà lão Lý, quan tam phẩm cùng với con gái Kim Chi đang đứng bên quan tài của Ngọc Diệp khóc thương. Người người ra vào thắp nhang, chia buồn cùng gia đình.
Võ thượng thư dắt theo con trai con gái, cũng đến thăm hỏi một phen. Mọi người đều cho rằng ông đứng sau cái chết của Ngọc Diệp, nhìn ông đến căm giận vô cùng.
Bởi vì mấy ngày trước, các con của ông từng kéo đến Mộc phủ gây chuyện. Sáng hôm nay ở trước cửa nhà họ còn treo bốn cái đầu người, nghi là của thích khách bị Mộc gia trả lại.
Mọi chuyện đều rõ như ban ngày, muốn chỉ đích danh ông là thủ phạm.
Cả nhà lão Lý đều nhìn ông giống như kẻ thù. Người có mặt đồ không hoan nghênh ông.
Võ thượng thư cũng không muốn nói nhiều, bảo con trai con gái thắp nhang xong rồi đi về. Suốt cả buổi không một ai nói câu nào. Kim Chi nhìn Thu Văn Thu Thúy, ánh mắt căm phẫn, thật sự muốn ra tay giết người.
Nhưng đây là phủ quận chủ, mọi chuyện đều do Mộc tỷ xử lý. Cô tự biết lượng sức mình.
Lê Dung từ bên ngoài đi vào, ở trước mặt Võ thượng thư hành lễ.
- Võ đại nhân, quận chủ nhà ta có lời mời. Phiền mọi người đi theo tao một chuyến.
Thu Văn liền cảnh giác, nghĩ bọn họ không có ý tốt.
- Cha!
Võ thượng thư liền dơ tay chặn lại, từ tốn nói.
- Mời cô nương dẫn đường.
Lê Dung đi ở phía trước, ba cha con họ đi theo phía sau. Kim Chi nhìn theo bóng lưng mấy người, quả nhiên là Mộc tỷ tự có tính toán của mình.
Đình viện lớn giữa hồ sen, Đại Vỹ đứng một bên, Ngọc Linh ngồi ở ghế uống trà. Mấy người bọn họ rất nhanh đã tới nơi.
- Tham kiến quận chủ!
Mấy người họ khom người hành lễ, rất yên phận. Ngọc Linh không biểu cảm gì, nói.
- Mời ngồi.
Ba người kia rất nhanh đã an tọa, cô liền lấy lá thư đưa cho ông.
- Mời đại nhân xem thứ này.
Vừa nhìn sơ qua, cả nhà ông đều xanh mặt, đứng lên.
- Cái này là...
Chứng cứ ông thuê sát thủ!
Võ đại nhân liền phân bua.
- Quận chủ, ta và cô quả thật có ân oán! Nhưng chuyện này...
- Ta biết là không phải ông!
Ngọc Linh liền ngắt lời ông. Ba người họ nhìn nhau, sau đó bình tĩnh trở lại. Võ thượng thư thăm dò nhìn cô, lại ngồi xuống ghế.
- Đại Vỹ, ngươi nói xem!
- Bẩm tiểu thư! Chất độc trên người Ngọc Diệp là loại hiếm, ở Tinh Châu chúng ta không có thứ này. Thuộc hạ tra được có một nhóm sát thủ đến từ Miêu Cương, chuyên dùng loại độc này, tên là Ẩn sát.
Thu Văn nóng nảy, muốn giải thích.
- Chúng ta không có thuê bọn họ!
Ngọc Linh đặt ly trà xuống, lại vô cùng bình tĩnh. Một mặt không có gì to tát, hỏi rằng:
- Võ đại nhân, trong triều ta có ai quen biết với Ẩn sát? Hoặc là có mối liên hệ với nhóm sát thủ này?
Nghe đến đây, ông ta có vẻ hoảng hốt, mắt đảo một vòng.
- Là...
Khó nói?
Ngọc Linh nhìn biểu hiện khác thường của ông, liền nói trước câu nữa.
- Hoàng đế Nguyễn Thiệu? Hay là lão thái gia Nguyễn Cẩn?
Cả người ông ta lập tức run rẩy. Thu Văn và Thu Thúy nhìn ông. Võ thượng thư mặt mày tái xanh, trong lòng chấn động như sóng đánh.
Mấy vị tổ tông này, thật ra muốn làm gì?
- Võ đại nhân, nếu bức thư này được đưa ra, ông dù có oan cũng không giải được. Hôm nay ta chỉ nói tới đây, chuyện như thế nào, ông tự giải quyết đi.
Võ thượng thư mơ hồ nhìn cô, muốn ông tự giải quyết?
Ông lại nhìn con trai Thu Văn, nghĩ ngợi gì đó, lại chắp tay làm lễ với Ngọc Linh.
- Quận chủ thông minh xuất chúng! Ân tình hôm nay, lão xin khắc ghi. Ân oán trước đây coi như xóa bỏ, lão ở đây xin cuối đầu tạ tội.
Nói xong, Võ thượng thư lui lại dập đầu tạ lỗi. Thu Văn cũng làm theo y như vậy, chỉ có Thu Thúy là chưa hiểu mô tê gì.
- Được rồi, đi đi.
Ngọc Linh xua tay, mấy người họ xin phép cáo lui. Là Nguyễn Thiệu hay Nguyễn Cẩn đứng sau vụ này, đều sẽ không dễ dàng thoát tội.
Sau khi trở về phủ, mấy người Võ thượng thư đều đóng cửa suy ngẫm. Nghĩ lại mới thấy điều khác thường.
Phủ Lê thừa tướng vừa bị Mộc gia tiêu diệt. Hoàng thượng đã vội vã hỏi han về con gái ông. Ông còn tưởng phước từ trên trời ban xuống, liền đồng ý cho con gái Thu Thúy và nhị hoàng tử đính hôn.
Sau đó con gái và người Mộc gia liên tục xảy ra mâu thuẫn. Ở trước mặt mọi người, hoàng thượng đều bênh quận chủ chằm chặp, khiến cho ai cũng tưởng rằng bọn họ cùng một phe.
Đợi khi uất hận của ông lên tới đỉnh điểm, họ liền thừa nước đục thả câu. Khiến cho thượng thư phủ và Mộc phủ lưỡng bại câu thương.
Vậy mục đích của họ là diệt ông, hay diệt quận chủ? Dù là bên nào họ cũng có lợi.
Cả người ông ta lập tức run rẩy. Thu Văn và Thu Thúy nhìn ông. Võ thượng thư mặt mày tái xanh, trong lòng chấn động như sóng đánh.
Đây là muốn thu lại binh, quyền của ông sao?
Ông nắm quyền hành trong triều, con trai trấn giữ biên cương, uy thế không nhiều, nhưng cũng khiến người nghe kính sợ ba phần.