Editor: Chymteo
° ° °
Khác với vẻ ấm áp bên phòng Lâm Nhuyễn, sói con sau khi trở về phòng chỉ cảm thấy lạnh buốt đến tận xương.
Căn phòng kim loại tối đen như mực, chỉ có ánh sáng lạnh lẽo từ màn hình chính yếu ớt chớp lên chiếu sáng lên khuôn mặt Lâm Diệu khiến cho vẻ ngoài càng thêm lạnh lẽo.
Lâm Diệu lắc ly rượu đỏ, nhìn chất lỏng màu đỏ nhuộm từng lớp vết đỏ trên ly, giống như máu và nước mắt, khiến hắn nhớ lại hiện trường vụ tai nạn xe cộ vừa rồi, hoảng sợ, tức giận, vừa nghĩ tới đã sợ, hắn không rõ đã bao nhiêu năm rồi hắn không có những cảm tình đó, nhưng trước khi hắn sắp xếp lại cho rõ, hệ thống lại đưa Lâm Nhuyễn đi… Giờ phút này hắn thật sự rất muốn sáp nhập Lâm Nhuyễn vào cơ thể mình, dù thế nào cũng không thể tách ra.
“… Đưa Lâm Nhuyễn đến trên giường của tao.”
Sói con trôi đến một góc cách đó không xa, nề nếp mở miệng: [… Tạm thời không thể động vào Lâm Nhuyễn, hệ thống chủ nói muốn mượn dùng Lâm Nhuyễn để tạo ra một kịch bản mới có nhân vật chính là công.]
Lâm Diệu khinh thường cười to, “Để cho tên ngốc kia đổi người khác đi, tao muốn Lâm Nhuyễn.”
Sói con thấy hắn kiên trì, xoay người dứt khoát biến mất vào trong hệ thống báo cáo, để lại Lâm Diệu một mình trong bóng tối.
“Rắc.”
Lâm Diệu buông ly rượu trong tay xuống, để rượu đỏ tràn trên mặt đất, sau đó chỉ thấy dòng rượu rung chuyển với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường rồi biến ảo thành một tấm gương, mà trong gương rõ ràng là Lâm Nhuyễn đang cởi quần áo chuẩn bị đi tắm!
Lâm Diệu chống cằm thưởng thức cảnh đẹp hiếm có.
Hừm, khuôn mặt ưa nhìn, da trắng, eo thon, chân dài, mông cong, ở trên giường chịch chắc đã.
Ở trong gương Lâm Nhuyễn quay đầu lại đối diện nhìn Lâm Diệu, rõ ràng là đang soi gương.
Lâm Nhuyễn vô tình lại gần gương, nghi ngờ chạm vào dấu hôn trên người cậu, theo lý thuyết thì cậu đã rời thế giới kia vậy những vết tích này cũng nên ở lại thế giới đó, tại sao lại theo cậu đến đây?
Sau khi nhìn một lúc lâu vẫn không có kết quả, Lâm Nhuyễn bắt đầu lướt ánh mắt dọc theo gương, trượt tới thứ giữa hai chân mình, tùy ý dùng hai tay tuốt vài cái, vật nhỏ trước đó đang ngủ say dần dần lớn hơn, giống như một con rồng to lớn, mặc dù không quá thô nhưng cũng không quá nhỏ, vì vậy trong lòng Lâm Nhuyễn trước đó muốn nôn ra máu vì phía trước “ngắn nhỏ nhanh” cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Nhưng cả người của Lâm Diệu không tốt.
Tay trái Lâm Nhuyễn tiếp tục tuốt không ngừng, Lâm Diệu nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Lâm Nhuyễn không tự biết mình rất quyến rũ, giờ phút này hắn thực sự muốn phá vỡ rào cản này, nhét cây gậy của mình vào đôi môi hơi hé mở của Lâm Nhuyễn sau đó chịch cho cậu chỉ biết khóc lóc xin tha! Nhưng hệ thống chết tiệt này đang bảo vệ Lâm Nhuyễn làm hắn không có cách nào ra tay được.
Có một làn sóng dao động trong không khí, nhưng Lâm Diệu vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm Lâm Nhuyễn không quay đầu lại, hung ác ra lệnh, “Mở quyền hạn cho tao, tao muốn đi qua!”
[Hệ thống chủ nhờ ta chuyển lời cho ngài: Hiếm khi ngươi vào game một lần, nếu chỉ muốn chơi đùa với Lâm Nhuyễn vậy xin đừng lãng phí tài liệu nghiên cứu của ta, nếu thực sự động tâm, ha ha… tự mình theo đuổi.] Sau khi sói con bình tĩnh thuật lại lời từ chối, nó lập tức biến mất không dấu vết để tránh họa ập tới mình.
“Chết tiệt!!!”
Lâm Diệu bắt đầu dùng nắm đấm đập vỡ màn hình, ý đồ dùng sức mạnh với quyền hạn phá vỡ màn hình, trong khi Lâm Nhuyễn đang ngồi trong bồn tắm đối diện với gương, kìm chế tiếng rên rỉ, bàn tay không ngừng tuốt gậy th*t phía dưới, thân thể bị hơi nước chưng đến đỏ bừng, ánh mắt ẩm ướt, khung cảnh xinh đẹp sinh động như vậy càng kích thích động tác tay của Lâm Diệu mãnh liệt hơn.
[Bíp! Bíp! Bíp! Cảnh báo! Có kẻ địch xâm lược! Cảnh báo! Có kẻ địch xâm lược!]
Tiếng còi cảnh báo bắt đầu xoay quanh căn phòng, Miên Miên mờ mịt từ trong biển cà rốt ngẩng đầu lên nhìn xung quanh. Bây giờ là cái thế giới gì rồi, trong hệ thống lại có hacker xâm nhập trắng trợn như vậy? Đã nói im ắng rồi mà!
Miên Miên ôm một củ cà rốt còn to hơn đầu nó lăn trên màn hình chính, cái chân run rẩy bắt đầu điên cuồng dẫm bàn phím.
Phòng thủ! Phòng thủ! Thêm vào phòng thủ! Thêm vào phòng thủ! Thêm vào phòng thủ!!!
………
[Hệ thống chủ, ngài thật sự không định can thiệp sao.] Sói con ngồi ở phía trên, lười biếng nhìn hai bên phía dưới đang nỗ lực.
[Nếu hắn không có trở ngại vậy cũng coi như có bản lĩnh, dù ta có ngăn cản cũng vô ích, nhưng Miên Miên cũng không dễ chọc, nhất là khi nó cho rằng có người muốn cướp cà rốt của nó.]
Sói con nhìn thấy Miên Miên ném cà rốt liều mạng dẫm trên bàn phím, nhưng kết quả của trận chiến này nó cũng không có hứng thú, rốt cuộc thì con người làm sao có thể so với tốc độ của hệ thống.
Cũng may sau khi vào thế giới sẽ có quy tắc hạn chế, nếu không với tính tình của Lâm Diệu cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
………
Sau khi trồng nấm trên giường được nửa tháng, cuối cùng Miên Miên đã ăn cà rốt xong mới kéo Lâm Nhuyễn đi vào thế giới tiếp theo.
[Chủ nhân, thế giới tiếp theo ngài muốn đi đâu?] Khi Miên Miên nghĩ đến việc bước vào thế giới tiếp theo, nước miếng nó chảy ra, cà rốt ơi, sau khi hoàn thành nhiệm vụ có thể lấy cà rốt ~
Lâm Nhuyễn nhìn dữ liệu đang lắc liên tục trên màn hình chính, nghĩ đến một chuyện khác, “Miên Miên, dấu hôn trên người tao không có cách nào tiêu trừ sao?”
Miên Miên nghĩ đến những dấu hôn đó, khuôn mặt nhỏ cũng nhíu lại: [Em cũng không biết vì sao sẽ có, hỏi hệ thống chủ cũng nói không biết.] Hơn nữa mỗi khi chủ nhân đi tắm, hệ thống sẽ báo có kẻ địch xâm lược, hệ thống cũng báo là không biết gì, chẳng lẽ… hệ thống chủ đang trêu chọc?
Không phải hệ thống chủ không biết, chỉ là không nói ra mà thôi, thứ đó chính là quyền hạn của Lâm Diệu thêm vào sau, trừ phi quyền hạn cao hơn Lâm Diệu, nếu không sẽ không thể tiêu trừ.
“Quên đi, nếu đến thế giới mới chắc sẽ mất thôi.” Không muốn lo lắng về chuyện đó nữa, Lâm Nhuyễn quả quyết nhấn nút chọn.
[Chào mừng đến với thế giới “Tuần phủ máu vào trong chén!”]
[Đang tải trò chơi]
[20%]
[40%]
[60%]
………
[100%]