Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Mỗi Lần Quay Đầu Đều Nhìn Thấy Tình Địch Đang Cười

Tác giả: Mặc Phong Thần

° ° °

Trời về khuya, ngoài trời se lạnh và có sương, còn xen lẫn vài tiếng thì thầm, trong căn phòng phía đông có ánh nến mờ nhạt nhấp nháy, tạo ra một bóng người mơ hồ.

Lâm Nhuyễn cầm một trang giấy ngồi trên nệm giường mềm mại, nhìn từng dòng chữ dưới ánh nến, cuối cùng hài lòng gật đầu.

Lời thú nhận, giấy trắng mực đen, tất cả đều là chữ viết tay của Triệu Hiển, ở phía dưới còn có dấu tay của gã, mọi thứ đều hoàn hảo.

Lâm Nhuyễn định gấp tờ giấy lại chuẩn bị ngày mai trình lên công đường, tay cậu không cẩn thận đụng vào Miên Miên đang ngồi xổm bên cạnh, mà Miên Miên bị cậu đụng vào nó cứng đờ ngã sang một bên, như thể nó thực sự là một con thú bông. Rõ ràng là những chuyện xảy ra vài canh giờ trước đã gây ra đả kích lớn cho nó.

“Phụt… Ngươi làm gì vậy.” Lâm Nhuyễn nắm tay ở bên miệng che giấu ý cười, tay còn lại chơi xấu kéo một chân Miên Miên ra, để lộ Miên Miên nho nhỏ bên dưới sau đó chèn ép nói, “Ta còn tưởng hệ thống chế tạo sẽ không có thứ này. Hóa ra là cũng có, ‘hạt đậu nhỏ’ này thực sự nhỏ.”

[… Chủ nhân, hình như em nhìn thấy ngài vừa hành hình kẻ xấu QAQ] Miên Miên hoảng hốt nhìn Lâm Nhuyễn, hai mắt nhỏ ướt át, dáng vẻ thống khổ, rõ ràng vừa rồi nó rất sợ hãi!

Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Lâm Nhuyễn gật đầu, “Triệu Hiển kia không hổ là công tử được nuông chiều từ bé. Ta mới chỉ quất mấy roi đã khai nhận mọi thứ, còn đồng ý ký vào bản thú tội nữa. Ta không biết gã thực sự ngu ngốc hay giả ngu. Nhưng miễn là ta có thể…”

[Oa a a a a… Đừng nói nữa chủ nhân TAT] Miên Miên đột nhiên rú lên, sau đó gục ngã trước ngực Lâm Nhuyễn ôm ôm, cọ cọ, nước mắt, nước mũi gì đó lau hết lên trên người Lâm Nhuyễn.

[Chủ nhân, em tưởng ngài sẽ tìm chứng cứ phạm tội của kẻ xấu rồi thuyết phục gã thú nhận tội lỗi của mình… Sao đột nhiên ngài lại thay đổi phong cách TAT] Rõ ràng lúc ở bên cạnh Lâm Diệu ngài vừa mềm mại vừa đáng yêu. Tại sao vừa rời khỏi thế giới kia ngài trở nên vừa giỏi giang vừa đáng sợ vậy, so với kẻ xấu càng giống người xấu hơn, thật là hù chết cục cưng mà TAT

Lâm Nhuyễn hờ hững sờ sờ bộ lông mềm mượt của Miên Miên, “Chờ ta tìm được chứng cứ thì quốc cữu cũng đã tới. Nếu đã xác định Triệu Hiển làm chuyện đó cần gì phải đi một vòng lớn như vậy nữa… Ngày mai ở trên công đường sau khi công bố tội trạng xong, trực tiếp nói thẳng gã tập kích mệnh quan triều đình, xử quyết ngay tại chỗ, mọi việc đã giải quyết xong, để lâu ngày sinh biến.”

… Hiệu suất có thể đừng cao như vậy không chủ nhân QAQ Miên Miên im lặng co rụt lại trong lòng Lâm Nhuyễn, nó rối rắm cố gắng phản bác để kéo dài cốt truyện nhưng lại không có cách nào, đây là lần đầu tiên nó thấy người có thể hoàn thành cốt truyện trong một đêm.

Không được, không thể hoàn thành sớm như vậy được!

[Pi pi pi pi… pi pi pi pi pi pi pi pi pi!] (Đẩy nhanh tiến độ cốt truyện, đẩy nhanh tiến độ cốt truyện, tiến độ, tiến độ, tiến độ, tiến độ, tiến độ, tiến độ!)

“Ngươi đang pi gì vậy?” Lâm Nhuyễn khó hiểu nâng đầu nhỏ Miên Miên lên, sau đó nhìn thấy một khuôn mặt ngây thơ, mềm mại, dễ thương.

[Em vừa mới đánh rắm một cái thôi.]

……

Trời trăng sáng tỏ, gương sáng treo cao.

Lâm Nhuyễn mặc quan phục ngồi thẳng lưng ở vị trí chính, đọc từng chữ một lời thú tội của Triệu Hiển, cuối cùng tuyên bố phán quyết, “Triệu Hiển người huyện Linh Xuyên, tội danh cưỡng gian và giết hại dân nữ Sở Đình Đình, nay phán quyết, mùa thu sau…”

“Khoan đã.” Một tiếng quát bên ngoài công đường ngăn lại phán quyết.

Lâm Nhuyễn lạnh lùng đứng lên, nhìn thấy Lương Phúc đang ân cần đỡ một nam nhân trung niên bụng phệ, ngạo mạn đi vào.

Nam nhân vừa đi vào nhìn thấy Lâm Nhuyễn đã hừ lạnh một tiếng, sau đó đi tới chỗ Triệu Hiển nói: “Nhi tử, có cha ở đây, ta sẽ không bao giờ để người ta bắt nạt con.”

Rõ ràng người tới chính là đương kim quốc cữu!

Mặc dù Lâm Nhuyễn biết nhiều thứ không thể trong thế giới này cuối cùng sẽ trở thành có thể, nhưng… Chết tiệt, người có thể tới nhanh như vậy ư! Không phải là huyện Linh Xuyên cách đây ngàn dặm sao, không phải trong vòng một tháng không thể tới được sao. Nhi tử chỉ mới bị bắt được một ngày mà hôm sau người cha đã xuất hiện là cái quỷ gì!

Sắc mặt Lâm Nhuyễn tối sầm lại, bởi vì chức quan của đối phương cao hơn cậu, cho dù là đối phương ngồi phân phó cậu cũng phải hành lễ, “Thần bái kiến Triệu đại nhân.”

Triệu Hữu Tài cầm lấy ly trà thượng đẳng Lương Phúc đưa qua uống một ngụm, xong rồi mới liếc mắt nhìn Lâm Nhuyễn, “Bác đại nhân có lễ, ta chỉ ở đây để nghe, nhìn xem có ai thực sự muốn đổ oan cho nhi tử ta hay không.”

“Cha, con bị oan, chính là hắn, hắn đánh con để con nhận tội.” Triệu Hiển hiểu ý lập tức ồn ào lên, kéo tay áo triển lãm kiệt tác tối hôm qua của Lâm Nhuyễn.

Sắc mặt Triệu Hữu Tài thay đổi khi nhìn thấy những vết roi tím xanh, trong mắt đầy độc ác nhìn về phía Lâm Nhuyễn, “Bác đại nhân, có chuyện như vậy thật sao.”

Trong lòng Lâm Nhuyễn đại biến vài phần, chống cằm nói: “Triệu Hiển, ngươi nói bản quan đánh ngươi để ngươi nhận tội vậy ngươi có chứng cứ không? Đêm qua rõ ràng là bản quan chỉ nói với ngươi về nhân sinh thôi. Vì sao ngươi lại bôi nhọ bản quan, ngươi cũng biết nếu không có chứng cứ thì đó chính là bôi nhọ mệnh quan triều đình!”

“Bác đại nhân, ta nghe nói đêm qua lúc khuyển nhi nhận tội, ngoại trừ ngươi ra, trong ngục không có người nào.”

Lâm Nhuyễn giang tay ra, dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi, “Vậy thì sao? Ngươi sẽ không nói là ta thừa dịp không có ai nên đánh hắn đó chứ. Không có người nghĩa là không có nhân chứng để chứng minh là ta đã làm việc đó.”

Triệu Hữu Tài hít một hơi thật sâu áp xuống tức giận, “Nếu thời điểm khuyển nhi ký tên mà chỉ có một mình đại nhân ở đó, chỉ e là mức độ đáng tin của khẩu cung này… sợ là thực sự có người đã đánh khuyển tử để nhận tội cũng chưa chắc không có khả năng, ngươi nói phải không? Bác đại nhân.”

“Theo như ngươi nói, một người lớn như Sở cô nương đi ra từ trong phủ của Triệu công tử, mà chỉ có một mình Triệu Nhất ngoài cổng nhìn thấy, sợ là có người làm giả chứng cứ cũng chưa chắc không có khả năng, đúng không Triệu đại nhân.” Lâm Nhuyễn cười lạnh hai tiếng, cậu chờ chính là những lời này của Triệu Hữu Tài. Nếu có bản lĩnh thì ngươi phủ nhận chuyện nhân chứng đi, nếu nói như vậy ta sẽ đùa chết con ngươi, nếu không phủ nhận, ta có thể xóa đi lời khai bất lợi nhất, đến lúc đó Triệu Hiển vẫn sẽ là nghi phạm. Chỉ cần gã còn ở trong lao, ta vẫn có bản lĩnh từ từ nghiền ép chết gã!

Gió thổi qua, Miên Miên không khỏi rùng mình, nó cúi đầu nhìn dáng vẻ gian trá của Lâm Nhuyễn, trong lòng bắt đầu chảy nước mắt. Chủ nhân rõ ràng có thể dựa mặt làm việc, chỉ cần cười một chút là có thể khiến một đám người bán mạng giúp cậu tìm ra sự thật. Tại sao lại phải đích thân lên sân khấu, đột nhiên nó hối hận vì đã kiềm chế Lâm Diệu tháng sau không được tới đây. QAQ

Chủ nhân dễ thương đáng yêu của nó!
Nhấn Mở Bình Luận