*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Mặc Phong Thần
—
Lâm Nhuyễn cảm thấy bản thân mình nhiều năm rồi không có xấu hổ như vậy, thế mà lại bị nam nhân ôm đi trên đường, cho dù cậu không nhìn thấy cũng có thể tưởng tượng dáng vẻ người chung quanh chỉ trỏ.
Thật sự muốn chết luôn như thế này QAQ
“Buông ra.” Mặt Lâm Diệu không biểu cảm nhìn Lâm Nhuyễn co rụt lại trong lòng hắn, nhìn cánh tay che mặt khiến hắn cảm thấy buồn bực.
Nghe vậy, Lâm Nhuyễn lặng lẽ dời cánh tay một chút, cẩn thận lộ ra một con mắt, nhìn thấy sắc mặt Lâm Diệu kéo xuống lại âm thầm che mắt lại, tiếp tục làm con rùa rụt đầu.
“… Toàn bộ thị vệ ở nha môn đều đi theo phía sau chúng ta, em nghĩ nếu em che mặt thì những bá tánh đó không đoán được em là ai sao.”
Lâm Nhuyễn điều chỉnh tư thế che mặt, lộ ra cái cằm nhọn, “Đây, cho ngươi hôn một cái, hôn xong chúng ta nhanh chóng trở về một chút.”
Lâm Diệu im lặng vài giây, rồi bất giác cắn chặt đôi môi hồng mịn giữa tiếng hút không khí của người qua đường.
Vật nhỏ trêu chọc người, trở về xem ta xử lý em thế nào!
……
“Ngày hai mươi tháng bảy, Triệu Hiển đột ngột qua đời trong ngục, ngày thứ hai, Triệu Hữu Tài vội vàng đến kinh thành cáo trạng… Đã một tháng trôi qua, xem tình huống thì thánh chỉ chắc cũng sắp đến rồi.” Lâm Nhuyễn cầm một lọn tóc quấn quanh đầu ngón tay, thản nhiên chờ đợi cốt truyện tiếp theo.
Mà Lâm Diệu cũng đang chống đầu nằm ở bên cạnh cậu, nhàm chán nhìn cậu chơi tóc, cũng không có chút nào lo lắng về phát triển kế tiếp, “Nhiệm vụ ở thế giới này đã định sẵn, một cái là uống trà với Hoàng Thượng, một cái là uống trà với Thái hậu còn một cái là tới giúp em phá án. Ta đã hoàn thành hết rồi. Ngay cả ba cái kiềm chế của em cũng không còn nữa. Bây giờ chỉ có em còn một nhiệm vụ nữa.”
“… Tại sao của ngươi lại đơn giản như vậy?” Lâm Nhuyễn còn nhớ rõ hai nhiệm vụ của cậu, một là giải quyết vụ án, hai là đưa Từ Hạo lên đường, tuy rằng không khó nhưng so với nhiệm vụ của Lâm Diệu rõ ràng là phiền phức hơn, cái hệ thống đang diễn ra! Có rất nhiều BUG trong cốt truyện, độ tồn tại thấp còn chưa nói đây còn phân biệt đãi ngộ?!
Lâm Diệu ôm eo Lâm Nhuyễn xoay người, để cho cậu nằm trên người mình tiếp tục nghịch tóc, chậm rãi thuật lại cốt truyện mà Lâm Nhuyễn không hề hay biết, “Thật ra bắt đầu từ thế giới thứ hai chúng ta đã thoát khỏi cốt truyện chính của “Giết chết tình địch” rồi… Cốt truyện chính trong thế giới này ban đầu phải là ngục giam, nơi chứa nhiều cưỡng gian và luân gian (*) vô nhân đạo. Nhân vật chính thậm chí còn có một cảnh làm với chó săn và những dã thú lạ… Kịch bản của thế giới thứ ba là mạt thế. Cách để nhân vật chính tay không tấc sắt tồn tại trong mạt thế là lên giường với nhiều người để đổi lấy vật tư, cuối cùng dựa vào bán thân trở thành nhân sinh người thắng… Thế giới thứ mười là Trùng tộc, nhân vật chính là giống cái tương đối thưa thớt, địa vị rất cao, có thể có hơn năm hùng phu, sau đó mỗi ngày nhìn một đám nam nhân tranh nhau trèo lên giường của mình, trong đám người đó hình như còn có con trai của hắn… Mặc dù những thế giới này xuất hiện theo thứ tự có thể khác nhau, nhưng không có thế giới nào mà ta thích, vì vậy ta sẽ không cho em đi.”
(*)
nguyên văn tác giả ghi là LJ và QJ.Lâm Nhuyễn nghiêng đầu bối rối, “Bây giờ chúng ta đang ở đâu?”
“Thế giới mới được sáng lập, mặc dù sử dụng kịch bản cũ nhưng mọi hành động của chúng ta ở đây sẽ được hệ thống ghi lại và cuối cùng tạo ra một kịch bản mới, không ngừng cải thiện và phát triển cho người chơi mới… Vì vậy mới nói chúng ta là người chơi thứ nhất ở hệ thống, BUG rất nhiều…” Giọng nói của Lâm Diệu dần dần trầm thấp, lộ ra nồng đậm ý vị tình dục.
Sau đó, Lâm Nhuyễn phát hiện thân thể bắt đầu nóng bừng, da thịt cũng trở nên hồng nhạt, không khỏi giật mình để Lâm Diệu tới gần ngực mình, “Ngươi làm gì vậy?!”
“… Phát triển hệ thống này cũng có phần của ta, em cảm thấy bây giờ ta muốn ‘làm’ gì? Hửm?” Bàn tay Lâm Diệu không có ý tốt chậm rãi vuốt ve trên cơ thể trần trụi của Lâm Nhuyễn. Di chuyển đến đâu thì chỗ đó hóa ra sợi tơ đỏ như một tấm lưới bao quanh Lâm Nhuyễn. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ không còn phải kiềm chế nữa, bây giờ Lâm Diệu có thể yên tâm lớn mật chơi đùa vui vẻ với Lâm Nhuyễn.
[Tiên sư, BUG lớn nhất là ở đây!] Miên Miên hoảng sợ ôm khuôn mặt nhỏ, chẳng trách nó luôn có cảm giác từ khi bước vào thế giới này không hiểu sao luôn bị ngắt kết nối sau đó mới trở về phòng được, lúc trước còn tưởng mình đói bụng, hóa ra là do có người cài cắm vào không thể mở được!
“Lạch cạch.” Cửa phòng bị người phá mở, Từ Hạo đã lâu không xuất hiện nghiêng ngả lảo đảo xông vào phá vỡ hương vị trong phòng.
Mà ngay khi cánh cửa mở ra, Lâm Diệu đã kéo chăn bông trên mặt đất lên quấn chặt lấy Lâm Nhuyễn, sau đó quay lại quát vào mặt người mới tới, “Không có mệnh lệnh của ta mà ngươi dám xông vào!” Rõ ràng hắn đã hạ cấm chế, tại sao lại bị người này phá vỡ?!
Giờ phút này, Từ Hạo không thể nói là không chật vật, quần áo dính đầy bùn đất, ngọc quan ban đầu không chút cẩu thả bây giờ lung lay sắp đổ, sắc mặt vô cùng khó coi, giống như đã mấy đêm không ngủ, nhưng ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhuyễn lại lo lắng không thôi, “Bác Lạnh, Hoàng thượng hạ chỉ muốn áp giải ngươi trở về kinh thành. Hiện tại người áp giải đã đến bên ngoài. Ta nhận được tin tức nửa chừng Triệu Hữu Tài sẽ tìm người ám sát ngươi, hiện tại ngươi nên đi theo ta.”
Tin tức này làm cho Lâm Nhuyễn theo phản xạ nhíu mày lại, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.
Nhưng bây giờ không phải lúc suy nghĩ, Từ Hạo nhanh chóng vươn tay muốn kéo Lâm Nhuyễn đi, nhưng mấy mũi kiếm từ bốn phương tám hướng chĩa về phía hắn ta, ngăn cản hành vi của hắn.
Nếu không có lệnh của Lâm Diệu, những ám vệ kia sẽ không cho người đến gần giường.
“… Ta phải đi với hắn một chuyến.” Lâm Nhuyễn yên lặng nhặt chiếc áo trong lên rồi bắt đầu mặc vào, trong lòng bình tĩnh hoàn toàn không nhìn ra được cảm xúc động tình vừa rồi.
Lần này đến lượt Lâm Diệu cau mày, phất tay vẫy sợi tơ đỏ đi, “Ngoại trừ nhiệm vụ đã định sẵn, em không cần phải làm gì cả, sau khi hoàn thành nhiệm vụ ta sẽ đưa em đi.”
“Đây là nhiệm vụ cuối cùng…” Lâm Nhuyễn xuống giường sửa sang lại quần áo, sau đó tùy ý buộc lại tóc dài, cầm kiếm quay lưng rời đi cùng với Từ Hạo, nhưng vừa đi được hai bước, như là nghĩ tới cái gì, cậu quay trở lại cúi người xuống hôn môi Lâm Diệu, công đạo nói, “Trong thời gian ta đi vắng, tốt nhất là ngươi nên nghĩ cách phải giải thích thân phận của ngươi với ta như thế nào.”
Lâm Diệu mỉm cười.
“Ừ, đi đường cẩn thận.”