Editor: Chymteo
—
Sau khi Hàn Nghị đi ra ngoài, cho dù mở máy tính trở lại, Lâm Nhuyễn cũng mất đi tâm trạng tiếp tục làm việc, thậm chí trong lòng còn cảm thấy đặc biệt cáu kỉnh.
Vừa rồi cậu vô tình nhớ tới tên Lâm Diệu kia, rõ ràng mọi thứ đều là giả không phải sao, trước nay bản thân cậu chưa bao giờ đơn giản như bề ngoài, và cậu cũng không thể trở thành mẫu người mà Lâm Diệu thích…
Vậy tại sao tên khốn đó vào giây phút cuối cùng lại hôn cậu!
Lâm Nhuyễn chán nản nằm trên chiếc ghế trượt, dùng tay phải mở ngăn kéo gần nhất, lấy ra điếu thuốc và bật lửa đã lâu không chạm vào, lướt đầu ngón tay qua bánh răng, chờ đợi thời điểm lửa bốc lên châm lửa đốt thuốc, trong làn khói lượn lờ trái tim của Lâm Nhuyễn như được xoa dịu rất nhiều.
Việc cậu phải làm bây giờ là giải mã phần thông tin cậu chưa có được, rồi bán cho các công ty khác với giá cao, sau khi giao dịch này hoàn thành sẽ đưa xí nghiệp Hàn Lâm lên một tầm cao hơn… Nếu lúc đó thật sự xảy ra chuyện gì, dù sao pháp nhân công ty là Hàn Nghị, bản thân cậu ở ngoài không khó để rút lui mà không bị bại lộ.
“Ting ting.”
Máy tính vốn đã tự động khóa màn hình đột nhiên mở khóa, một hộp thoại hiện lên, [Dáng vẻ em hút thuốc rất gợi cảm.]
Lâm Nhuyễn phun ra một vòng khói, dùng bàn tay không cầm thuốc quay màn hình chính của máy tính về phía mình, đối diện với những dòng chữ kia.
Lúc này, một dòng chữ khác hiện lên trên màn hình.
[Tôi rất muốn lột sạch quần áo của em ra, đè em lên bàn làm việc mãnh liệt xâm chiếm… không, không cởi áo, chỉ cởi quần của em, sau đó làm cho em xấu hổ nằm cắn cà vạt, ở dưới thân tôi kìm nén khóc thút thít.]
Lúc này khuôn mặt Lâm Nhuyễn đen lại, bóp tắt điếu thuốc, nếu cậu còn không thể nhìn ra đối phương là ai thì đúng uổng công những ngày lăn lộn.
Dám xâm nhập vào máy tính và camera của cậu đúng là tự tìm đường chết. Lâm Nhuyễn cười lạnh bắt đầu tham gia chương trình. Mượn dùng địa chỉ IP bị xâm nhập, đưa virus ngựa gỗ vào, nhưng Lâm Diệu lại sử dụng thiết bị chuyển tiếp. Mỗi lần Lâm Nhuyễn đưa virus vào sẽ chuyển tới máy tính khác, cậu cần phải tìm địa chỉ IP của thiết bị chuyển tiếp, sau đó lại tìm máy tính đang gửi tin nhắn, trong khoảng thời gian này, những câu từ tục tĩu vẫn nhảy đến trước mặt Lâm Nhuyễn, kích thích thần kinh của cậu.
[Nhìn thấy em thì tôi muốn cứng.]
[Mau cởi quần áo, em không phải rất thích dụ dỗ tôi sao? Nhiều lần ôm tôi như mèo con kêu la, muốn tôi mạnh bạo với em hơn một chút.]
[Rõ ràng thích động tác thô lỗ, nhưng lại luôn phủ nhận, tôi nhìn rõ trong mắt em chính là muốn.]
[…]
[…]
Lâm Nhuyễn nâng máy tính đập mạnh vào tường, tiếng động lớn cho thấy máy tính cấu hình cao đã bị hỏng, nhưng cậu vẫn chưa để yên, Lâm Nhuyễn quay người cầm gậy đánh gôn trong góc nhắm ngay camera duy nhất trong phòng đập cho đến khi báo hỏng mới thôi.
Cuối cùng, Lâm Nhuyễn thở hổn hển, cởi bỏ áo khoác vest, vừa dùng tay kéo cà vạt ra, đúng lúc này, tiếng chuông đơn điệu cũ kỹ vang lên, thuộc về điện thoại di động của cậu.
Một tin nhắn.
[Eo của em gầy như vậy, đổ mồ hôi rồi có cần tôi liếm sạch cho em không.]
“Chết tiệt!” Lâm Nhuyễn cầm điện thoại quay đầu lại nhìn về phía cửa sổ sát đất, đối diện tòa nhà có một người đang đứng, cầm điện thoại di động, nâng ly rượu vang lên với cậu.
Rõ ràng là tòa nhà này mấy tháng trước còn đang xây thế mà giờ đã đổi chủ nhanh như vậy.
Lập tức, Lâm Nhuyễn bấm số vừa gửi tin nhắn, ngay khi đầu dây bên kia kết nối, cậu không khách sáo hỏi thẳng: “Rốt cuộc anh muốn thế nào!”
“Tôi muốn ấn em vào cửa sổ sát đất làm một lần.” Lâm Diệu nhấp một ngụm rượu ngọt ngào, ánh mắt như sói vẫn nhìn chằm chằm đường viền cổ không thắt nút của Lâm Nhuyễn, nhờ hai tòa nhà cách cũng không xa, vị trí của Lâm Diệu có thể nhìn toàn cảnh văn phòng của Lâm Nhuyễn.
Mặt Lâm Nhuyễn tối sầm lại, không cần suy nghĩ mà từ chối thẳng, “Phải để anh đi tìm người khác rồi, muốn tôi tỏ vẻ lấy lòng anh như trước đây, lên giường với anh, không có khả năng.”
“Haha, đừng từ chối nhanh quá. Mười giờ tối nay gặp nhau ở ‘Khói xanh’… Nếu em không đến vậy ngày hôm sau sẽ thấy những bức ảnh này xuất hiện trên các tiêu đề lớn.” Lâm Diệu tắt cuộc gọi, không có ý tốt cười một tiếng, gửi từng tấm ảnh trong album vào điện thoại của Lâm Nhuyễn, khi ngẩng đầu lên lần nữa, Lâm Diệu cho rằng sẽ nhìn thấy dáng vẻ Lâm Nhuyễn tức giận hay tuyệt vọng. Tốt nhất là đối phương sẽ chạy ngay với văn phòng của hắn, để những ý tưởng trước đây của hắn biến thành hành động.
Mà Lâm Nhuyễn khi nhận ảnh chỉ bình tĩnh nhìn, bên trong ảnh có Tiếu Nhiên thẹn thùng, dịu dàng, quyến rũ nằm ở trên giường của nhiều người đàn ông khác nhau.
Ngón tay nhấn vào nút xóa, xóa sạch hết ảnh.
………
Đối với chuyện Tiếu Nhiên ngoại tình Lâm Nhuyễn đã biết từ lâu, nhưng có thể do ở một mình quá lâu nên có người ở bên cạnh cậu cũng tốt, chưa kể cậu đã quen với việc Tiếu Nhiên ở cạnh nhau mỗi ngày.
Đêm đó, Lâm Nhuyễn đến “Khói xanh” sớm hơn một tiếng. Khi điều tra Lâm Diệu cậu thường xuyên ra vào nơi này, hoàn toàn là quán bar dành cho người giàu có, âm nhạc tao nhã, bầu không khí mơ hồ, nói chuyện không bóng gió, không ồn ào náo nhiệt, bên trong nghe được hầu hết bọn họ đều là nói về rượu, nói về thuốc lá, và một đống thứ mà Lâm Nhuyễn không biết.
“Cậu Lâm, anh Lâm đã nói trước rồi, mời đi theo tôi.” Lúc Lâm Nhuyễn mới bước vào người phục vụ được đào tạo bài bản tiến lên dẫn đường, dẫn Lâm Nhuyễn đi vào trong.
Sau khi Lâm Nhuyễn vào chỗ ngồi, một người phục vụ khác đặt một ly sữa trước mặt Lâm Nhuyễn, sau đó là các loại bánh ngọt khác nhau.
“Anh Lâm nhờ chúng tôi chuẩn bị những thứ này cho ngài. Xin hỏi còn cần gì nữa không?”
Lâm Nhuyễn không kiên nhẫn đẩy đống đồ trước mặt ra, “Cho tôi một ly whisky.”
“Vâng, xin đợi một lát.”
Nhìn người phục vụ lần lượt đi xuống, Lâm Nhuyễn dán mắt vào những chiếc bánh.
Cậu không phải thánh mẫu, lần này đến đây cậu cũng không ôm hy vọng lấy lại những bức ảnh nóng của Tiếu Nhiên, vì cậu hiểu tính cách của Lâm Diệu. Điều mà Lâm Diệu ghét nhất là những thứ “độc quyền” của hắn nhiễm hơi thở của người khác. Tiếu Nhiên đã từng ở bên cạnh hắn, Lâm Diệu càng không dễ dàng buông tha cho gã.
Sợ là thời điểm cậu bước vào “Khói xanh” những bức ảnh đó đã bị lộ ra ngoài rồi… Nhưng cũng không liên quan gì đến cậu, bây giờ cậu chỉ muốn nói chuyện rõ ràng với Lâm Diệu, không muốn dây dưa không rõ với hắn như ngày hôm nay nữa.
“Lâm Nhuyễn? Sao em lại ở đây?”
Nghe giọng nói này, đáy lòng của Lâm Nhuyễn chùng xuống, cậu ngẩng đầu lên, phun ra hai chữ, “Tiếu Nhiên.”