Tịch Uyên đồng ý.
Nguy Dã ôm thảm của mình chui vào lều trại.
Không khí quạnh quẽ. Bên ngoài lều trại còn có thể nghe được thanh âm của Sấu Hầu, tiếng mắng cùng tiếng ho khan, nghẹn ngào khó nghe.
Một mình lẻ loi ở trong tay đám người này hiện tại lại đắc tội dị năng giả trong đội, Nguy Dã không khỏi sợ hãi, dùng thảm bọc lấy chính mình.
Hắn lặng lẽ đánh giá nam nhân bên cạnh, không quá hai phút, Tịch Uyên đã gối lên cánh tay nhắm mắt lại, không nhúc nhích.
Nhanh như vậy liền ngủ? Nếu không phải có hơi thở phập phồng, Nguy Dã cơ hồ cho rằng y không có hô hấp.
Chỉ là nhìn chăm chú một lát, Tịch Uyên đột nhiên mở mắt ra. Hàng lông mi dày nâng lên, sắc bén nhìn lại đây.
Cảm giác thực nhạy bén.
Nguy Dã dường như chấn kinh mà thu hồi tầm mắt, lúng ta lúng túng nói: "Đại ca, cảm ơn anh thu lưu em."
"Ta cần ngươi cung cấp nước." Tịch Uyên lãnh đạm nói.
Tánh mạng tạm thời được bảo đảm. Nguy Dã lập tức nghe lời mà nói: "Em sẽ cố gắng làm việc."
Ngày hôm sau lên đường, Nguy Dã không dám lại ngồi cùng xe với Sấu Hầu, ôm ba lô ngồi trên chiếc xe đầu tiên.
Việc ngày hôm qua làm không khí trong đội ngũ có chút khác lạ, hai người ngồi phía trước không lên tiếng, Nguy Dã cùng Tịch Uyên ngồi ở ghế sau.
Khi xuống xe nghỉ ngơi, ánh mắt Sấu Hầu âm lãnh. Tựa hồ cho dù không giết hắn, cũng muốn làm hắn đau khổ.
Nguy Dã đối diện với ánh mắt của Sấu Hầu mặt lộ vẻ sợ hãi, cúi đầu.
Ha hả.
Hắn không dám cùng Sấu Hầu đối diện, từ phía sau anh ta chạy đi, khi chạy qua trong nháy mắt ngón tay khẽ nhúc nhích.
"Khụ, khụ khụ --" Cổ họng Sấu Hầu ngứa, đột nhiên lớn tiếng ho khan.
"Như thế nào lại ho?" Có người nghi hoặc hỏi.
Ánh mắt muốn giết người của Sấu Hầu bắn về phía Nguy Dã, Nguy Dã vội lắc đầu: "Không phải tại ta, bình xịt chống sói chỉ làm người khó chịu, sẽ không có di chứng!"
Đây là sự thật, nhưng Sấu Hầu ho khan đến khó chịu, cả người tràn ngập lửa giận bước lại đây, Nguy Dã vội vàng chạy vào lều của Tịch Uyên. "Đại ca, chuyện này thật sự không liên quan đến em......"
Thanh âm ho khan của Sấu Hầu ngừng ở bên ngoài, không dám vào.
Nguy Dã không dám ở bên ngoài, chuẩn bị ngủ trong lều. Hắn do dự nhẹ giọng hỏi: "Đại ca, trong đội ngũ...... Vì sao có người yêu thích đàn ông?"
"Có người thích phụ nữ, đương nhiên cũng sẽ có người thích đàn ông." Thanh âm bình tĩnh, tựa như đang thảo luận một việc bình thường.
"Em biết, nhưng không nghĩ tới bản thân sẽ gặp được việc này." Nguy Dã nan kham.
Tịch Uyên nhìn hắn một cái, thanh niên mặt trắng, lông mi run rẩy giống như lông quạ. Y nói: "Ngươi quá trắng."
"Em hẳn là dùng đất đem mình làm dơ một chút?"
"Chính là......" Nguy Dã cảm thấy phương pháp này thực dụng, lại không qua vượt qua được giới điểm mấu chốt trong lòng, hắn rối rắm: "Hiện tại mạt thế, thực vật đều biến dị, trong đất khẳng định cũng có rất nhiều vi khuẩn cùng vi sinh vật."
Hai tròng mắt nâng lên, ỷ lại nhìn về phía y tìm kiếm trợ giúp.
Tịch Uyên dứt khoát đáp lại: "Ở trong phạm vi tầm mắt của ta, sẽ không làm ngươi có chuyện gì."
Nguy Dã vui sướng mà liên tục gật đầu: "Cảm ơn đại ca!"
Người này rất kỳ quái.
Y tựa hồ không thèm để ý bất luận kẻ nào cùng việc gì, ngày thường không cùng ai tiếp xúc, nhưng nếu chủ động xin giúp đỡ, lại sẽ được đáp lại.
Nguy Dã cũng chưa nghĩ đến, Tịch Uyên thế nhưng là người dễ nói chuyện nhất trong đám người này.
Không giống thợ săn lãnh khốc tàn nhẫn trong truyền thuyết.
Nhưng vẫn là phải giết. Nguy Dã nhắm mắt lại, Sấu Hầu ho khan giống bài hát ru ngủ, hắn thực mau tiến vào mộng đẹp.
Đêm nay Sấu Hầu ho khan thật lâu, vài người không được ngủ ngon mà oán giận.
Càng đến gần căn cứ Thự Quang, không khí trong đội cũng càng ngày càng kỳ lạ, mọi người đều cảm thấy đại ca đã thay đổi.
Nhưng không ai dám mở miệng, Tịch Uyên tuy rằng không hung ác mắng chửi người giống trước kia, đôi mắt đen kịt lại có lực uy hiếp hơn trước kia.
Sấu Hầu ho khan càng nghiêm trọng, đặc biệt là buổi tối khi nghỉ ngơi.
Nghe tiếng ho khan đứt quãng, có người nhịn không được mở miệng: "Sấu Hầu là nhiễm bệnh gì đi, như thế nào vẫn luôn ho khan không ngừng."
"Nguy Dã, ta nhớ ngươi nói ngươi học y?" Lão Hùng nhìn về phía Nguy Dã, làm hắn do dự một chút, nhẹ giọng nói: "Anh Hùng, ta chỉ nói suy đoán của ta. Ta cảm giác...... Bệnh trạng của anh ta như là bệnh lao phổi."
Sắc mặt lão Hùng biến đổi, người không học cũng biết, bệnh lao phổi là sẽ lây bệnh.
Nguy Dã nói rất nhỏ, nhưng những người khác thực nhanh đều đã biết. Không nói gì, nhưng đều không dấu vết mà tránh xa Sấu Hầu.
Liền Sấu Hầu đều hoài nghi bản thân mắc bệnh, bắt đầu sợ hãi, hiện tại thiếu bác sĩ thiếu thuốc, bệnh đơn giản cũng không nhất định có thể trị khỏi.
Lúc trước anh ta không muốn đi căn cứ Thự Quang, hiện tại hận không thể mọc cánh lập tức bay qua đó.
Rời khỏi quốc lộ, mọi người tiến vào thành thị, bảo trì xe, lại tìm được một siêu thị còn đồ ăn. Sau khi lấy đồ ăn, có người chỉ tiệm thuốc đối diện.
Có vài ánh mắt nhìn qua Sấu Hầu.
Chỉ ba ngày, thể xác và tinh thần bị tra tấn làm Sấu Hầu trở nên càng khô gầy, dưới ánh mặt trời sắc mặt xanh trắng, loại biểu hiện này làm những người khác càng không dám tiếp xúc.
Người là động vật sống theo loài, bị mọi người tránh né, Sấu Hầu dần dần trở nên táo bạo dễ giận. Nhìn thấy có người tụ nói chuyện, liền hoài nghi bọn họ đang nghị luận mình, bị nhìn một cái, cũng cảm thấy ánh mắt đối phương kỳ lạ.
Anh ta rốt cuộc bộc phát: "Các ngươi nhìn ta làm gì? Vì cái gì muốn nhìn ta?! Ta có không bệnh!"
Người đó ngượng ngùng nói: "Không phải ý đó, chúng ta vốn dĩ muốn bổ sung chút thuốc a."
"Ta không cần. Nói cho các ngươi, ta là dị năng giả, thân thể rất tốt!" Sấu Hầu gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ, trong mắt đầy tơ máu: "Ai còn dám dùng loại ánh mắt này nhìn ta......" Tay chậm rãi nâng lên, đất dưới chân quay cuồng.
Lão Hùng nhịn không được mở miệng: "Sấu Hầu, ngươi nói đạo lý đi, chúng ta cũng chưa nói cái gì, ngươi thế nhưng muốn động thủ với người một nhà?"
"Chó má người một nhà!" Sấu Hầu mắng to: "Các ngươi quan tâm ta? Toàn con mẹ nó sợ hãi bị lây bệnh!"
Giơ tay lên, lão Hùng đứng thẳng không được, té ngã.
Tịch Uyên một mình đi về phía xe, trừ phi có người tìm y phân xử, hoặc là trực tiếp ảnh hưởng đến y, nếu không Tịch Uyên mặc kệ tất cả, người trong đội đang xung đột ở trước mắt cũng không hề dao động.
Nguy Dã đi theo phía sau y, quay đầu lại nhìn thoáng qua, gương mặt đen của lão Hùng tức đến đỏ bừng, siết chặt nắm tay. Đại khái là muốn đánh nhau, nhưng đối phương có dị năng.
Lão Hùng trước kia là phó lãnh đạo, lúc này hoàn toàn không còn mặt mũi. Nguy Dã tạm dừng một chút, muốn nhìn náo nhiệt, chợt nghe có người hô: "Không tốt, có tang thi tới!"
Cách đó không xa trên đường phố có tang thi đang lại đây.
"Thao, Sấu Hầu đều tại ngươi gây chuyện!" Lão Hùng mắng một tiếng, tìm về chút mặt mũi.
Mọi người chạy về phía xe, nhưng đã không kịp, chỉ có thể rút súng.
Năng lực Nguy Dã để lộ ra ngoài vẫn luôn thực yếu, tựa hồ chỉ có thể cung cấp nước, không hề có lực công kích.
Hắn là người thường chưa qua huấn luyện, đương nhiên là tìm kiếm trợ giúp, mới vừa nhìn về phía Tịch Uyên, còn không kịp ra tiếng, đã bị khiêng lên.
Nguy Dã: "?"
Trời đất quay cuồng, bụng hắn bị đỉnh trên bả vai, cảm giác buồn nôn không chưa truyền đến đại não, đã bị nhét vào trong xe.
Cửa xe đóng lại, bóng người đột nhiên xuất hiện ở trong đàn tang thi, nhanh như tia chớp. Nguy Dã ghé vào cửa sổ xe nhìn Tịch Uyên, chỉ có thể nhìn đến tàn ảnh xuyên qua trong đàn tang thi, nơi đi qua tang thi ngã xuống.
Dị năng tốc độ thật lợi hại a.
Nguy Dã híp híp mắt, muốn giết người này, chỉ sợ không có khả năng.
Tiếng súng hấp dẫn tang thi ở đằng xa, nhưng trước khi làn sóng tang thi tiếp theo ập đến, khu vực xung quanh xe đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Mọi người nhanh chóng chui vào trong xe.
Đến khi rời khỏi thành phố, tốc độ xe mới thoáng chậm lại, dừng lại trên đường quốc lộ.
Thức ăn mới tìm được bao gồm cháo ăn liền và bánh quy nén, Nguy Dã cho nửa nồi nước vào nồi đun cho đến khi thành hỗn hợp sền sệt.
Đang uống cháo, bên tai truyền đến tiếng Sấu Hầu ho sặc sụa, hiện tại Nguy Dã không cần dùng phun sương, Sấu Hầu cũng sẽ ho khan theo thói quen.
Tiếng ho khan kịch liệt, người nghe đều cảm thấy đau phổi. Sấu Hầu bắt đầu hối hận vừa rồi không có đến tiệm thuốc lấy một lọ si rô ho.
Thời tiết nóng bức, lại uống cháo nóng, mọi người đều ra mồ hôi. Chạng vạng, đều chạy tới xin Nguy Dã nước để tắm rửa.
Nguy Dã đưa mấy thùng nước, thu tay. Hắn là người muốn tắm rửa nhất, ánh mắt khát vọng nhìn về phía Tịch Uyên: "Đại ca, anh không tắm rửa? Chúng ta cùng nhau tắm được không?"
Chỉ có ở bên cạnh Tịch Uyên là an toàn, mấy ngày nay hắn cùng đối phương cơ hồ một tấc cũng không rời.
Tịch Uyên nói: "Đi thôi."
Có người muốn Nguy Dã đi theo hầu hạ bọn họ thêm nước, thấy thế ngậm miệng lại.
Đi đến chỗ sâu trong rừng cây, Tịch Uyên lưu loát cởi quần áo, ném ở trên nhánh cây
Nguy Dã duỗi tay phóng nước cho y. Tịch Uyên ngoài ý muốn nói: "Ngươi không tắm?"
Nguy Dã lộ ra vẻ khó xử: "Em...... Em cảm thấy có chút không được tự nhiên."
Hắn bị Sấu Hầu làm cho ám ảnh tâm lý, không cởi quần áo trước mặt nam nhân.
Tịch Uyên hiểu rõ, gật đầu: "Lát nữa ta ở bên cạnh chờ ngươi."
Nguy Dã giơ lên gương mặt tươi cười đầy cảm kích: "Đại ca, để em giúp anh chà lưng."
Tịch Uyên không chút do dự nói: "Không cần."
Nhưng mà khi y xoay người, cùng với dòng nước xối đến trên người, có một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào phía sau lưng.
Như đám mây mềm, lại tựa như một giọt rơi xuống trên lá sen, là xúc cảm mà Tịch Uyên chưa bao giờ trải nghiệm.
Cơ bắp phía sau lưng trong nháy mắt căng thẳng.
Vóc dáng y rất cao, gần 1m9, cơ bắp phập phồng gợi cảm.
Nguy Dã hơi hơi để sát vào: "Tịch Uyên, em thật sự rất cảm kích anh, vẫn luôn muốn vì anh làm chút gì đó."
Thanh âm của người thanh niên rất êm tai.
Giữa những ngón tay thon dài lập loè ánh sáng kim loại.
Đó là kim châm hôm nay tìm được ở siêu thị, lúc này trên kim châm có bôi thuốc độc làm tê liệt thần kinh.
Da thịt dưới tay cứng cỏi có lực, vì ngón tay của Nguy Dã mà trở nên cứng đờ.
Ánh mắt Nguy Dã sâu thẳm, tới gần sau cổ Tịch Uyên.
Nhưng mà hắn đột nhiên bị đẩy ra.
Thân thể Nam nhân mạnh mẽ, có thể nhẹ nhàng đem Nguy Dã xách lên. Không dùng lực, Nguy Dã vẫn là lui mấy bước, vai sau bị thân cây đâm đau.
Hắn kịp thời đem kim châm thu vào cổ tay áo, nhẹ tê một tiếng che lại bả vai, co quắp nói: "Làm sao vậy......?"
"Ta không cần." Ngực Tịch Uyên phập phồng một chút, thanh âm lãnh ngạnh, ánh mắt lại hơi trốn tránh.
"Tắm xong rồi." Y mặc lại quần áo, nhanh chóng rời đi.
Trời còn chưa tối, Nguy Dã thoáng nhìn thấy lỗ tai y có chút hồng.
Là thẹn thùng?
Nếu là trộm quần áo của y làm y lỏa thể...... Có thể hay không làm giảm bớt sức chiến đấu của y?
...... Từ từ, hắn còn chưa tắm rửa a?!
Nguy Dã trốn sau một cái cây lớn, vội vã tắm chút nước lạnh, mang theo hơi nước trở lại lều trại. Tịch Uyên xoay người đưa lưng về phía hắn, bóng dáng thâm trầm.
Lại là một buổi sáng vui sướng. Nguy Dã vừa tỉnh, liền nghe được lão Hùng cùng Sấu Hầu cải nhau, trong lúc này, mu bàn tay của lão Hùng bị thương.
Sấu Hầu âm dương quái khí mà cười vang, những người khác đều có chút phẫn nộ, lại ngại Sấu Hầu có dị năng nên không dám nhiều lời.
Nguy Dã tiến lên giúp lão Hùng rửa vết thương. Động tác của hắn nghiêm túc, thấp giọng thành khẩn nói: "Không nghĩ tới anh ta dám làm anh bị thương...... Ra tay với ta cũng liền thôi, ta còn tưởng rằng các ngươi là đồng bạn đâu."
"Đồng bạn?" Lão Hùng cười lạnh một tiếng: "Nếu không phải nó thức tỉnh dị năng, bất quá là thuộc hạ của ta mà thôi."
Nguy Dã lộ ra vẻ mặt kinh dị: "Thì ra là thế, ta còn tưởng rằng anh ta vẫn luôn là đội phó đâu, mỗi lần chia đồ vật trừ đại ca thì anh ta lấy nhiều nhất."
"Phi! Nó là cái thá gì!" Nghe được lời này, lão Hùng càng tức giận nói: "Trước kia các anh em không ai để mắt nó, tới mạt thế nó thật ra rất oai phong đâu."
"Anh ta may mắn đâu." Nguy Dã thở dài: "Không thì anh thử nói cho đại ca xem sao?"
"Ngươi lại không phải không nhìn thấy, đại ca hiện tại cái gì cũng mặc kệ. Ta hoài nghi y là bị người khác thay thế." Trước kia nếu xảy ra tình huống này, đại ca sẽ lên tiếng giảng hòa, cho lão Hùng một bậc thang để đi xuống.
Hiện tại Tịch Uyên lại không quan tâm, lão Hùng nhịn không được âm thầm trừng mắt nhìn Tịch Uyên, trong lòng bất mãn.
Bên kia, tranh chấp thắng lợi, sắc mặt Sấu Hầu lại trầm đến làm người sợ hãi. Anh che miệng ho khan một tiếng, trên tay thế nhưng dính máu.
Nguy Dã hô nhỏ một tiếng: "Sấu Hầu hộc máu!"
Sắc mặt mọi người thay đổi, lui về phía sau, này không phải bệnh lao phổi thì là cái gì?
Nguy Dã mau cười chết, liền tính là người khoẻ mạnh ho khan lâu như vậy, dùng sức quá độ làm máu lộng phổi mạch nứt ra.
Không khí căng thẳng lan ra khắp đội.
Sấu Hầu lẻ loi ngồi ở bên kia, ngực bị đè nén, khó chịu đến hít thở không thông. Anh ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Nguy Dã, nghiến răng nghiến lợi: "Đều là ngươi! Ta trước nay chưa từng ho khan!"
"Nhất định là ngươi bỏ độc trong nước của ta, muốn trả thù ta!" Sấu Hầu bỗng nhiên lại đây, duỗi tay bóp chặt cổ áo hắn.
"Ta không có." Nguy Dã cuống quít lắc đầu phủ nhận: "Các ngươi mỗi lần uống nước của ta đều nhìn chằm chằm ta, ta nào có cơ hội bỏ độc?"
Nhưng Sấu Hầu đã nhận định là hắn.
Anh ta kéo xuống ba lô của Nguy Dã, từ bên trong lấy ra bình xịt chống sói, hung tợn nói: "Vậy nhất định là thứ này có vấn đề!"
Tịch Uyên đã đi WC. Những người khác liền trơ mắt nhìn, lui ra xa. Có người sợ Sấu Hầu đem Nguy Dã giết, mở miệng: "Sấu Hầu a, dạy dỗ hắn một chút là được, đừng giết người, chúng ta còn muốn uống nước đâu."
"Ta không giết hắn, ta muốn hắn uống cho ta xem!" Sấu Hầu nhéo Nguy Dã, một cái tay khác mở nắp bình xịt.
"Cút ngay!" Nguy Dã cực lực giãy giụa bộc phát ra một cột nước, Sấu Hầu không kịp đề phòng bị đẩy ra, ngực bị đánh trúng, phun ra một búng máu.
Mọi người đều ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới người ôn hòa cũng có lúc bùng nổ.
"Đồng hành lâu như vậy, ta cho rằng chúng ta liền tính không phải đồng bạn, cũng coi như là đồng đội tạm thời, không nghĩ tới các ngươi lại không biết tôn trọng người khác." Mặt Nguy Dã đỏ lên, xem những người chung quanh, hắn tức giận đến phát run: "Thà chết chứ không chịu nhục......"
"Đừng nóng giận, chúng ta cũng không muốn làm gì ngươi." Một người tính cách khéo léo mở miệng: "Sấu Hầu a, ngươi cũng đừng quá mức. Nguy Dã cùng chúng ta trong khoảng thời gian này, không có công lao cũng có khổ lao."
Sấu Hầu che ngực: "Làm ta buông tha ngươi cũng có thể, trừ phi ngươi uống một ngụm, bằng không chính là chột dạ."
Nguy Dã nhấp nhấp môi, duỗi tay đem bình xịt lấy lại, để sát vào, đã ngửi được vị cay.
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến động tĩnh ồn ào, một đám bóng người đen nghìn nghịt đang lại đây. Mọi người kinh hoảng: "Như thế nào sẽ có tang thi!"
Là 001 đưa tới.
Nguy Dã trong lòng sáng tỏ, nhìn thoáng qua Tịch Uyên vừa mới trở về.
Hắn bỗng nhiên hơi hơi cúi đầu, cánh môi cọ cọ miệng bình, hốc mắt liền đỏ.
Giây tiếp theo, hắn quả nhiên bị Tịch Uyên khiêng lên, nhét vào trong xe. Nhưng lần này Nguy Dã kịp thời nhéo áo Tịch Uyên.
Tịch Uyên cúi đầu, nhìn chóp mũi hắn đỏ bừng, nước mắt chảy không ngừng. "Ngươi làm sao vậy?"
Nguy Dã: "Em, em thấy khó chịu...... Hắt xì!" Nói vài chữ liền hắt xì.
Ngoài cửa sổ xe, tang thi đã vây quanh bảy người, tiếng súng vang lên. Có người hô to: "Ta hết đạn rồi, cứu mạng! Sấu Hầu cứu ta!"
Sấu Hầu không có đáp lại, lại có người kêu đại ca.
Nguy Dã lại hắt xì, gắt giữ Tịch Uyên: "Bọn họ, bọn họ ép em...... Uống bình xịt chóng sói, em!"
Hắn khóc đến đáng thương, mặt trắng nõn nghẹn đến đỏ bừng, trong miệng kêu lên: "Tịch, Tịch Uyên......"
Tịch Uyên lần thứ hai nghe hắn gọi tên của mình, thân thể cúi xuống: "Ngươi nói."
Hì hì, không có gì để nói, chính là không muốn cho ngươi đi cứu người.
Nguy Dã nghe được có người kêu thảm thiết. Hắn run lên, lúc này mới kinh hoảng buông ra quần áo trong tay: "Anh đi trước...... Hắt xì! Giết tang thi đi."
Tịch Uyên duỗi cánh tay từ ghế sau cầm một chai nước, nhét vào trong tay hắn: "Ngươi uống miếng nước."
Sau đó mới đóng cửa xe rời đi.
Nguy Dã hơi giật mình, nhìn bình nước trong tay, lẩm bẩm: "Ai nha."
Lúc Tịch Uyên đến, đã có hai người bị tang thi cào bị thương.
Có Tịch Uyên ra tay, bọn họ thực mau xông ra vòng vây, khi muốn lên xe, hai người bị thương kia bị đồng bạn đẩy xuống.
"Mau lái xe! Mau!" Giẫm chân ga, ba chiếc xe bắn ra ngoài, chạy đến rất xa, đem tang thi cùng tiếng hét tuyệt vọng của đồng bạn ném ở phía sau.
Trong xe không ai nói chuyện, chỉ có Nguy Dã không ngừng ho khan cùng hắt xì.
Phanh! Xe dừng lại. Lão Hùng tàn nhẫn đập cửa của chiếc xe thứ hai, đôi mắt đỏ lên: "Thằng nhóc cứng đầu xin ngươi giúp đỡ ngươi như thế nào không giúp! Ngươi rõ ràng nghe thấy!"
Sấu Hầu chui ra, mặt vô biểu tình: "Ta không rảnh, ta còn phải bảo vệ bản thân."
"Ngươi con mẹ nó!" Lão Hùng tức giận chất vấn: "Ngươi rõ ràng là không muốn cứu, ngươi hận chúng ta có phải hay không?! Ngươi có phải hận không thể giết chúng ta để chôn cùng ngươi?"
"Ngươi nói cái gì chôn cùng? Ta căn bản không có bệnh! Ta thấy các ngươi hận ta không chết sớm một chút!" Sấu Hầu giận tím mặt, như là bị bậc lửa kíp nổ.
Nguy Dã nhìn thoáng qua Tịch Uyên, phát hiện y vẫn thờ ơ.
Tiếng kêu thảm thiết của Lão Hùng cùng tiếng súng vang lên.
Hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ngực lão Hùng bị đất đâm xuyên, mà giữa lưng Sấu Hầu trúng một viên đạn.
Người phía sau Sấu Hầu buông súng, có chút run nói: "Xong rồi, người đều đã chết......"
Những người này ích kỷ, trong lòng chỉ có chính mình cùng lợi ích, quá dễ dàng bị ly gián.
Còn chưa tới căn cứ Thự Quang, bảy cái đồng đội đã chết bốn cái.
Sấu Hầu đã chết, còn lại ba người cho dù bị vây công, Nguy Dã cũng có bảy phần có thể thắng.
Còn Tịch Uyên...... Hắn nhìn về phía nam nhân, phát hiện Tịch Uyên cũng đang nhìn hắn.
"Ngươi khoẻ rồi sao?" Tịch Uyên hỏi.
"Còn, còn ổn." Nguy Dã che lại mũi vẫn cứ hắt xì không ngừng, thần sắc hắn khiếp sợ mà chỉ ngoài xe, còn không nói chuyện, tài xế phía trước lớn tiếng nói: "Đại ca, đều lúc này, ngươi còn quan tâm hắn làm gì!"
Hắn quay đầu nhìn Tịch Uyên, thần sắc vặn vẹo: "Ngươi nên nói gì a, anh em chúng ta đều đã chết bốn người!"
Tịch Uyên thần sắc nhàn nhạt xuống xe.
Nguy Dã không động đậy, ngồi ở trong xe xem ba người kia khắc khẩu, lại bị Tịch Uyên làm cho tức đến chết, lại không dám làm gì.
Cuối cùng ba người kia lấy hai chiếc xe, lướt qua Tịch Uyên rời đi.
Nguy Dã khẽ cười. Thực tốt, đường ai nấy đi, hiện tại liền chỉ còn hai người ở chung.
Cửa xe mở ra, Tịch Uyên rũ mắt hỏi hắn: "Ta không biết lái xe, ngươi biết sao?"
Ngài không biết lái xe?
Nguy Dã thiếu chút nữa diễn không được, trong lòng thầm nói nếu ta cũng không biết vậy hai ta chẳng phải là chết đói tại đây.
Hắn gật đầu, ngồi trên ghế điều khiển.
Xe vững vàng chạy trên quốc lộ, Nguy Dã nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, phát hiện Tịch Uyên nằm ở phía sau ngủ rồi.
Y tay dài chân dài, ghế dựa lại nhỏ hẹp chông có vẻ chen chúc.
Nguy Dã ngừng xe, rút ra một cái thảm. Mới vừa tới gần, Tịch Uyên đột nhiên mở mắt ra.
"Thực xin lỗi, làm ngươi thức." Nguy Dã ngượng ngùng. Không có những người khác, hắn thanh âm hơi hơi thả lỏng, thái độ cũng tự nhiên rất nhiều: "Kỳ thật em vẫn luôn muốn hỏi, đại ca mỗi ngày ngủ thật lâu. Là dị năng tiêu hao nên mệt mỏi sao? Vẫn là cảm thấy nhàm chán?"
Tịch Uyên nghĩ nghĩ, nói: "Không biết làm gì."
Nguy Dã hiếu kỳ nói: "Trước kia anh thích làm gì để giết thời gian?"
Tịch Uyên bị hắn hỏi, trầm mặc mấy giây, nói: "Không có trước kia."
"...... A." Nguy Dã chớp chớp mắt, không có hỏi tiếp.
Vốn dĩ hắn muốn nói một câu: "Không sao, còn có sau này." Bỗng nhiên lại có chút không nói nên lời.
Lửa trại hoà thuận vui vẻ, nồi sắt nấu cháo.
Nguy Dã múc một muỗng nếm, rồi múc ra hai chén.
Ngón tay hơi run, nọc độc rơi vào trong chén.
Hắn vẫn luôn quan sát Tịch Uyên, xác định chính mình đánh không lại y, chỉ có hạ độc là có khả năng thành công.
Mạt thế thực vật biến dị, tìm được giống loài có độc cũng không khó, những người khác vẫn luôn cảnh giác hắn, hắn không có biện pháp đồng thời làm mọi người chúng độc.
Chỉ có hiện tại.
Lộ trình đến căn cứ Thự Quang chỉ còn không đến ba ngày. Đêm dài lắm mộng, ở trước khi không đành lòng, hắn cần thiết...... Đêm nay xuống tay.
Vài giây sau, thân ảnh cao lớn ngã xuống đất. Nguy Dã hơi rũ mắt, từ trong túi lấy ra cục gạch.
____
Editor: Mạt thế không phải gu tui, nên tiến độ sẽ có chút chậm.