Khi Nguy Dã mở mắt ra, trong lều chỉ còn hắn. Hắn mơ hồ biết tối hôm qua Nghiêm Vi Duyệt đã gặp Tịch Uyên, bất quá hắn quá buồn ngủ, không chờ đến Nghiêm Vi Duyệt trở về liền ngủ rồi.
Có rất nhiều tiếng ồn bên ngoài liều, mọi người đang nấu cơm sáng.
Nguy Dã dọn dẹp xong thì ra ngoài, Từ Hoảng nhét cho hắn một hộp sữa bò: “Sớm a, rửa mặt xong liền tới ăn sáng, sáng nay có đồ ăn nóng hổi đâu. Đúng rồi, ta thật nên khen ngươi một câu, nước ngươi cho so với ta uống ngon hơn rất nhiều, không chỉ ta, mọi người đều cảm thấy như vậy.”
“Chào buổi sáng.” Nguy Dã cười trả lời: “Nếu mọi người thích, lần sau nước uống cứ để ta phụ trách.”
“Đừng đừng đừng, ngươi vẫn là nghỉ ngơi đi.” Từ Hoảng liên tục xua tay.
Nguy Dã đem hộp sữa bò cất vào túi, đi vào rừng cây rửa mặt, gặp được vài người thái độ đều thực nhiệt tình.
Cơm nước xong, tới thời điểm khởi hành, hắn trở lại chiếc xe dẫn đầu, cửa xe mở ra, cùng Tịch Uyên đối mặt.
Tịch Uyên cùng Nghiêm Vi Duyệt đều ngồi ghế sau, giữa hai người là cái bản đồ, đang xem xét hướng đi.
Cả hai đồng thời nhìn hắn.
Nguy Dã dừng một chút, mở miệng: “Ăn sáng chưa?”
Tài xế nói: “Sáng sớm liền mở họp, giáo sư Nghiêm cùng đội trưởng Tịch đều chưa ăn.”
Tịch Uyên không nói chuyện, Nghiêm Vi Duyệt cười: “Lát nữa gặm bánh mì là được, gần đây vật tư sung túc, không thiếu đồ ăn.”
Y nhìn về phía bên hông Nguy Dã: “Đây là cái gì?”
Nguy Dã mặc áo hoodie có mũ, trước bụng là một cái túi lớn, lúc này hơi phồng lên.
Nguy Dã móc ra hộp sữa bò kia: “Anh Từ mới cho ta, buổi sáng ta uống cháo đã no. Muốn sao?”
Hắn đứng bên cửa xe Tịch Uyên cùng Nghiêm Vi Duyệt nói chuyện, sữa bò ở giữa không trung, hai người đồng thời vươn tay, rồi lại đồng thời dừng lại.
Tài xế từ kính chiếu hậu thấy một màn như vậy, chỉ cảm thấy không khí tự nhiên cổ quái.
Nguy Dã hơi giật mình, theo bản năng nhìn về phía Tịch Uyên.
Tịch Uyên im lặng một lúc, rút tay về, giọng nói trầm thấp: “Cho ngươi.” Khi nhìn đến Nghiêm Vi Duyệt nhận lấy, y bước xuống xe.
Nguy Dã nhìn theo bóng dáng y rời đi, cho đến khi trong tay nhẹ đi, Nghiêm Vi Duyệt cầm lấy hộp sữa bò, thanh âm ấm áp, thiện giải nhân ý: “Nếu ngươi muốn cho y……”
Nguy Dã nhấp môi lắc đầu: “Không có, vốn dĩ là muốn cho ngài.”
Chạy trên quốc lộ một ngày, đội ngũ tiến vào thành phố.
Sắc trời đã tối, mọi người tìm được một cái khách sạn an toàn. Trước đây bởi vì thời gian gấp rút nên thường đi đêm, mà gần đây đường xá càng ngày càng nguy hiểm, đội ngũ chuẩn bị ngủ ngon một đêm bảo tồn thể lực.
“Đã lâu không ngủ giường.” Mọi người đều thực hưng phấn, Nguyễn Liên từ trong phòng đi ra, trong tay cầm cái cái hộp nhỏ: “Đúng là khách sạn, đầu giường còn có mấy thứ này.”
“Chị Nguyễn, chung phòng không?” Có nam nhân trêu đùa cô.
“Đi đi đi, ta có mục tiêu.” Nguyễn Liên phong tình vạn chủng đến trước cửa một căn phòng.
Mở cửa chính là Tịch Uyên, người xung quanh đều xem náo nhiệt, liền thấy chẳng bao lâu, Nguyễn Liên liền bị từ chối.
“Ai, quả nhiên nam nhân tốt không dễ bắt được.” Nguyễn Liên thở dài trở về hành lang.
Đúng lúc này, Nguy Dã xuống cầu thang, Nguyễn Liên nhìn thấy hắn bỗng nhiên ánh mắt sáng lên: “Ai, mau tới, chị cho ngươi đồ tốt!”
Nguy Dã chần chờ chỉ chính mình: “Ta sao?”
Nguyễn Liên cười nói: “Đúng vậy.”
Động tác đóng cửa của Tịch Uyên dừng lại. Hắn nghe được Nguy Dã xấu hổ nói: “Vì sao cho ta cái này, ta không cần nha.”
Nguyễn Liên chế nhạo cười nói: “Đừng ngượng ngùng, ngươi không phải cùng giáo sư Nghiêm ngủ chung sao, nói không chừng……”
“Không có!” Cho dù nhìn không thấy mặt Nguy Dã, cũng có thể tưởng tượng đến hắn hiện tại nhất định là đỏ mặt: “Ta cùng thầy Nghiêm không ngủ chung phòng, ngươi hiểu lầm.”
Tiếng đóng cửa vang lên.
Nguy Dã như có cảm giác mà nhìn về phía cửa phòng Tịch Uyên. Hắn đi WC xong lên lầu trở về phòng, ở trong lòng hỏi hệ thống: “Ngươi nói Tịch Uyên đang nghĩ gì?”
001 suy nghĩ một chút, cảm thấy nếu nó là Tịch Uyên lúc này, nhất định cảm thấy hít thở không thông.
Trên bản đồ chỉ có dấu chấm của Nghiêm Vi Duyệt, không thể kiểm tra được độ hảo cảm của Tịch Uyên, thanh âm Nguy Dã có chút héo: “Y hôm nay càng lãnh đạm, có thể hay không bắt đầu chán ghét ta?”
001 nói:【 sẽ không. 】
Nguy Dã: “Thật vậy chăng?”
【 tuyệt đối sẽ không, ngươi cứ tin tưởng ta. 】001 chém đinh chặt sắt nói.
Không biết bao nhiêu lần, Tịch Uyên ngầm chú ý Nguy Dã, lại ở trước khi hắn phát hiện liền dời đi tầm mắt, tựa như yêu đơn phương muốn mà không có được.
Nguy Dã nấu một nồi nước ấm xách về phòng, ngồi ở mép giường ngăm chân, thời điểm ngăm chân còn có chút buồn rầu.
Dần mơ màng sắp ngủ, nước đã lạnh, 001 đang muốn đánh thức hắn, một tiếng bước chân bỗng nhiên dừng ở cửa.
001 không có ra tiếng, có đôi khi cảm giác chính mình sắp tinh thần phân liệt, đã hy vọng mảnh nhỏ có thể cùng Nguy Dã có được ký ức tốt đẹp, khi nhìn bọn họ thân mật lại đè nén rất nhiều thứ.
Đứng ở trước cửa chính là Tịch Uyên, cửa không có khóa, y trực tiếp đẩy ra.
Chân Nguy Dã được lau khô, nhẹ nhàng đặt lên giường, tình cảm trong mắt y rất mãnh liệt.
001 có dự cảm không tốt. Nó rất muốn đến trên người Tịch Uyên, đáng tiếc như vậy quá hao phí năng lượng, không phải thời điểm mấu chốt không dám tùy ý sử dụng.
Vì thế chỉ có thể trơ mắt nhìn Tịch Uyên lên giường, việc kế tiếp nó chỉ có thể nhìn đến một mảnh mosaic.
Công năng bảo vệ riêng tư chết tiệt.
……
Đèn bị tắt, phòng tối tăm, ánh trăng cũng bị bức màn ngăn cản bên ngoài.
Nguy Dã mơ màng, từ trong bóng đêm mở mắt ra, bóng dáng của nam nhân bao phủ hắn.
Bóng tối làm Nguy Dã bất an, hắn mở to hai mắt, lại không rõ biểu tình của Tịch Uyên lúc này.
Muốn ngủ vẫn là muốn đánh người, anh Tịch phải nói một tiếng a!
Tịch Uyên nhận thấy được hắn thấp thỏm, nhẹ giọng nói: “Em đang sợ ta sao.”
“Em còn tưởng rằng…… Anh sẽ không đến tìm em.”
“Ta cũng cho là như thế.” Tịch Uyên nhìn hắn, cho dù ánh sáng u ám, người dưới thân đều hiện lên rõ ràng trong đầu y: “Ta cho rằng ta có thể rời xa em.”
“Nhưng nhìn thấy em tới gần người khác —— ta chỉ muốn giết kẻ đó.”
Nguy Dã thanh âm khổ sở: “Vậy vì sao anh lại……”
“Em hỏi ta vì cái gì?” Tịch Uyên nặng nề nói: “Ta cũng muốn biết vì cái gì.”
“Vì cái gì biết rõ tất cả đều là gạt ta, vẫn là……”
Như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Giây tiếp theo, Tịch Uyên đem một cái đồ vật nhét vào trong tay hắn.
Nguy Dã sờ đến dao găm lạnh lẽo, hắn ngạc nhiên: “Anh muốn làm gì?”
Dao găm ra khỏi vỏ cắt qua không khí. Tịch Uyên nắm tay hắn, làm hắn đem mũi dao đâm về phía mình: “Giết người thì đền mạng.”
Hơi thở nặng nề của nam nhân dừng ở bên tai, như là đang tìm thuốc giải độc, Tịch Uyên ngửi được hơi thở của hắn mới có thể tạm thời giảm bớt đau đớn trong lòng: “Đây là con dao của Cốc Dương, em muốn trả thù cho y, liền đâm xuống.”
“Anh điên rồi! Mau buông tay!” Tay Nguy Dã đang run, thanh âm cũng đang run, hắn muốn rút tay về, lại bị bàn tay Tịch Uyên nắm chặt, khiến cho mũi dao tới gần ngực mình.
Tựa như áp lực đến mức tận cùng đột nhiên bùng nổ, hắn chưa từng gặp Tịch Uyên như thế, Nguy Dã mãnh liệt lắc đầu, thanh âm mang theo khóc nức nở: “Em không cần, em không muốn giết anh, anh mau buông ra a!”
“Không giết sao?” Tịch Uyên động tác ngừng lại. Ngực đã bị đâm thủng đến đau đớn, dưới tình huống như vậy Tịch Uyên lại cười một chút, thanh âm khàn khàn: “Ta liền không khách khí.”
Trước ngực là mùi máu tanh, trong lòng lại là tình yêu cháy bỏng, không kìm chế được được, y cúi đầu, hung hăng hôn lên môi Nguy Dã.
Leng keng một tiếng, dao găm bị ném trên mặt đất, không khí mờ mịt, bốn tứ xoay tròn thành lốc xoáy, giống như muốn đem người cắn nuốt.
……
Sáng sớm mở mắt ra, trên người sạch sẽ, trong phòng chỉ có một mình Nguy Dã.
Nguy Dã sờ chính mình, lầm bầm lầu bầu: “Ta giống như năm mơ.”
Thật vượt quá sức quá tưởng tượng, ký ức tối hôm qua là thật sự tồn tại sao?
001:【 không phải. 】
Đầu óc Nguy Dã choáng váng: “Ngươi không có ghen, nhất định là giả đi?”
001:【 ta vốn dĩ liền không có. 】
Nguy Dã: “Ân, quả nhiên là đang nằm mơ.”
001:【……】
Khi phục hồi lại tinh thần, Nguy Dã ngồi dậy, thân thể đau đến hắn “Tê” một tiếng: “Tịch Uyên đâu? Con mẹ nó ngủ xong liền chạy?”
Vô luận là thân thủ vẫn là tư duy, hắn đều theo không kịp Tịch Uyên. Nhưng lại dùng dị năng bắt nạt người…… Tịch Uyên quả thực là đầu óc không bình thường.
Ngoài cửa truyền đến một trận ầm ĩ, Nguy Dã thong thả đứng dậy xuống giường, quần áo tối hôm qua rơi trên mặt đất, đã không thể mặc. Hắn nhặt lên dao găm của Cốc Dương bỏ vào trong túi, lại lấy ra một bộ quần áo mới để thay.
Đẩy cửa ra ngoài, mọi người đang chuẩn bị bữa sáng, Nguyễn Liên thấy hắn tới liền hô lên: “Xem ra tối hôm qua sinh hoạt thực phong phú sao!”
Nguy Dã cụp mắt, sắc mặt trắng bệch mà sửa sang lại cổ áo.
Nguyễn Liên cười vừa muốn lại mở miệng, bỗng nhiên nhìn đến Nghiêm Vi Duyệt đi tới, ánh mắt dừng ở trên cổ Nguy Dã sắc mặt thay đổi.
Nguyên bản nụ cười như gió xuân ẩn vào khóe môi, Nghiêm Vi Duyệt siết chặt ngón tay, chậm rãi giúp hắn chỉnh cổ áo.
Mà ánh mắt Nguy Dã trốn tránh, nhỏ giọng hỏi: “Tịch Uyên đâu?”
Một cái suy đoán đáng sợ hiện lên, Nguyễn Liên: “…… Không phải đâu?”
Từ sáng sớm, không ai nhìn thấy Tịch Uyên.
Lý Viêm đi gõ cửa Tịch Uyên, một lát sau kinh hô chạy tới: “Không tốt, hành lý cùng vũ khí của đội trưởng đều không thấy!”
Nghiêm Vi Duyệt sắc mặt trầm xuống, y đi tới cửa, quả nhiên thiếu một chiếc xe.
Nghiêm Vi Duyệt nhớ tới cuộc trò chuyện cùng Tịch Uyên vào nửa đêm hôm trước.
Tịch Uyên lạnh lùng hỏi y: “Ngươi thiệt tình thích hắn? Không phải thấy sắc nảy lòng tham?”
“Ta không có hứng thú nói chuyện của mình cho người khác.” Nghiêm Vi Duyệt trả lời: “Nhưng ngươi hẳn là có thể thấy được, nếu ta dễ dàng bị sắc đẹp mê hoặc, thì sẽ không giữ mình trong sạch đến bây giờ.”
Lúc ấy Tịch Uyên nói một câu: “Nhớ kỹ lời ngươi nói.”
Nguy Dã khẩn trương, hắn ý thức được chỗ nào không đúng: “Thầy Nghiêm, Tịch Uyên đi đâu vậy?”
Nghiêm Vi Duyệt im lặng một lát, nói: “Ta cảm thấy…… Tịch Uyên giống như có khuynh hướng tự hại. Chỉ sợ là một người đi tìm Tang Thi Hoàng.”
Trong lòng Nguy Dã lộp bộp, mơ hồ nhớ lại tối hôm qua Tịch Uyên nói: “Chỉ có lúc này.” Giọng Nguy run lên: “Thầy Nghiêm!” Dị năng hệ tinh thần có thể khắc chế dị năng tốc độ a.
Nghiêm Vi Duyệt nhìn ánh mắt hoảng loạn cầu xin của hắn, thở dài một tiếng.
Hối hận đã đem phỏng đoán nói ra. Nhưng cuối cùng nhẹ nhàng nói: “Ngươi đừng sợ, ta sẽ không để y có chuyện gì.”