Một lúc lâu sau, Phục Lam nhìn người phụ nữ đang khóc lóc "như mèo" với vẻ mặt hờ hững.
"Ban tổ chức đã chuẩn bị dạ tiệc, chúng ta cùng nhau đi đi."
"Không cần, trên đường về tôi mua qua loa gì đó là được rồi."
Đã ba mươi tuổi rồi mà còn khóc thành thế này, Hà Trí Mỹ lau nước mắt, cảm thấy hết sức xấu hổ.
Mỗi người đều có lựa chọn của mình, nếu là trước kia, chắc chắn Phục Lam sẽ không nói nữa, nhưng hôm nay thái độ của cô lại vô cùng kiên nhẫn.
"Chút nữa tôi đưa chị về, cùng nhau ăn đi."
Hà Trí Mỹ lau nước mũi, vành mắt vẫn còn đỏ hồng.
"Chủ biên Phục à, thật sự không cần đâu, tôi cũng không phải người của tạp chí, ăn uống ở đây không tiện lắm."
Đúng là không tiện gặp người khác thật, Phục Lam không cưỡng cầu nữa, "Vậy lên xe đi, tôi đưa chị về trước."
"Cô... cô không ăn sao? Tôi tự về được rồi."
"Ở đây muốn có xe phải đặt trước, hơn nữa chỉ chốc nữa thôi là tuyết sẽ rơi dày hơn, chị tự đi về sẽ khá bất tiện."
Nói thì là nói như vậy, nhưng bận rộn cả một ngày, sao có thể không ăn cơm.
Hà Trí Mỹ nhìn Phục Lam, vẻ mặt rối rắm, khó xử nói: "Vậy hay là ăn cơm trước đi, nhưng... có thể không ăn ở đây được không?"
Bởi vì cô hơi sợ, thân phận của cô có lẽ không hợp với nơi này.
Nói là sự quật cường cuối cùng cũng được, hoặc là tôn nghiêm buồn cười cũng xong, cô không muốn đối mặt với ánh mắt khác lạ của người khác, càng không muốn biết mình trong mắt người khác không xứng đến mức nào.
Theo yêu cầu của cô, Phục Lam tìm một quán lẩu gần đó, mỗi bàn đều được ngăn cách với nhau, trang trí nhẹ nhàng thanh nhã, không gian cũng không tệ, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng nói cười từ bàn bên cạnh, nhưng cũng không quá ồn.
"Chị muốn ăn gì? Tự gọi món đi."
"Tôi ăn gì cũng được, Chủ biên Phục, ngài gọi đi."
Người phụ nữ hốt hoảng xua tay, đẩy thực đơn trở lại.
Phục Lam không từ chối nữa, gọi một nồi lẩu uyên ương quốc dân và vài món ăn phổ biến khác.
Nồi lẩu uyên ương thái cực bát quái* được bưng lên, nước dùng màu đỏ cay nồng kèm theo nước lèo màu trắng sữa, chỉ trong chốc lát đã sôi ùng ục.
Lẩu uyên ương chia làm hai ngăn như hình thái cực nên có tên như vậy
"Ăn cay được không?"
Hà Trí Mỹ gật đầu, nhìn xuống nước lẩu nóng hổi đỏ rực, không khỏi nuốt nước bọt.
"Người Yến thành không cay không vui."
Đương nhiên Phục Lam cũng biết điều này, chỉ là khi nhìn thấy ánh mắt long lanh của cô ấy, khoé môi không khỏi nhếch lên một vòng cung nho nhỏ.
Buổi tối Phục Lam luôn ăn rất ít, nhưng Hà Trí Mỹ hiếm khi được nếm món ngon như vậy, lại thêm cô thích ăn cay, vì vậy ăn vô cùng mê say.
Hai người nói rất ít, hầu như không nghe thấy một lời nào trên bàn ăn.
Phục Lam không để ý đến Hà Trí Mỹ đang ăn như rồng cuốn, cô tự tay lột vỏ tôm hùm nhưng không ăn.
Chốc lát sau, nửa đĩa tôm hùm đã bóc vỏ được đẩy đến trước mặt Hà Trí Mỹ.
Phục Lam đứng dậy, "Tôi đi rửa tay."
Hà Trí Mỹ nhìn chằm chằm vào mấy con tôm màu cam nhạt, ánh mắt cô đờ ra, chóp mũi bất chợt chua xót không chút dấu hiệu báo trước.
Cô lấy chồng mười năm, hầu hạ cả gia đình chồng, đã không còn nhớ nổi là bao lâu rồi không có người bóc tôm cho mình.
Đúng lúc cô đang chìm trong bi thương, một đĩa giấm được đẩy đến trước mặt cô, là Phục Lam vừa mới quay lại.
"Chấm ít giấm* ăn sẽ ngon hơn đấy."
(*Ở đây là giấm tiều, có thể có màu nâu đỏ hoặc đen, vị chua thanh và hương thơm dìu dịu, không phải giấm trắng nhé.)
Hà Trí Mỹ không dám ngẩng lên, vùi đầu ăn qua quýt mấy miếng, lúng búng nói: "Cảm ơn".
Sau đó Phục Lam nhận một cuộc điện thoại, nghe giọng thì có lẽ là Tổng biên tập tạp chí gọi đến.
Chủ yếu là khen không dứt miệng về màn thể hiện của Phục Lam, tiếng nói rất lớn, ngay cả Hà Trí Mỹ ngồi đối diện cũng nghe được.
Cầm đũa lên, Hà Trí Mỹ gắp một miếng thịt tôm, chấm một ít giấm màu nâu sẫm, sau đó cho vào miệng.
Vị giấm chua thơm phức bọc lấy thịt tôm, không chỉ làm tăng thêm hương vị mà còn giữ được mùi vị nguyên bản của tôm hùm, hai hương vị kết hợp ngay lập tức chinh phục vị giác người ăn.
Ăn xong, Phục Lam đưa cô ấy đến trung tâm thương mại, mua một chiếc áo khoác có giá hai ngàn đồng mà không chớp mắt lấy một cái, sau đó đưa cho Hà Trí Mỹ.
Lời ít ý nhiều mà nói: "Thử xem."
"Cho tôi?" Hà Trí Mỹ tặc lưỡi xua tay từ chối, "Không cần đâu, tôi có rồi, Chủ biên Phục không cần phí tổn vì tôi."
"Cầm đi, xem như là quà cảm ơn của tôi."
Hai ngàn đồng, là nửa tháng lương của Hà Trí Mỹ.
"Vừa rồi Chủ biên mời tôi ăn cơm là đã cảm ơn rồi, cái này... tôi thật sự không thể nhận." Hà Trí Mỹ lui về sau hai bước, vẻ mặt cự tuyệt.
Kiểu trả lễ thế này là thường tình giữa con người với nhau, nhưng người phụ nữ lại có vẻ rất kinh hãi, điều này khiến Phục Lam cảm thấy khó hiểu.
"Tại sao vậy?"
Những người trong cửa hàng lần lượt nhìn sang và không thể nhịn được cười khi nhìn thấy Hà Trí Mỹ phản ứng mạnh mẽ như vậy.
Hà Trí Mỹ thừa nhận mình là một kẻ quê mùa, miễn cưỡng thì vẫn có thể hiểu được cách tiêu tiền của người giàu có, nhưng cũng không có nghĩa cô phải thoả hiệp với điều này.
Cô chân thành nhìn Phục Lam, nghiêm túc nói: "Quá đắt tiền, chẳng qua việc đấy cũng chỉ như một cái nhấc tay của tôi mà thôi, nếu thật sự Chủ biên Phục muốn cảm ơn tôi, có thể đừng dùng cách này không?"
Giọng của người phụ nữ chợt trầm xuống rất nhiều, rũ mắt, tựa như bị tổn thương.
Phục Lam không nài nỉ nữa, cũng không trả lại chiếc áo.
Ánh mắt của cô không sai, chiếc áo này rất phù hợp với Hà Trí Mỹ.
Cô xoay người đưa áo cho nhân viên bán hàng, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: "Gói lại đi."