Bầu trời u ám, cơn mưa giông đầu đông đột ngột ập đến, những giọt mưa lưa thưa nhanh chóng thấm ướt mặt đất, chỉ chốc lát sau đã càng lúc càng to, cuối cùng biến thành bọt nước vỡ tan lộp bộp trên đất.
Hà Trí Mỹ đang chỉnh trang lại rèm cửa sổ rùng mình sợ hãi, suýt chút nữa đã buông tay ra, cô nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, không khỏi nhíu mày.
Khi cơn mưa này kết thúc thì Thành phố A cũng chính thức bước vào mùa đông, đồng nghĩa với việc cô rời nhà đã nửa năm.
"Lách cách."
Có tiếng động từ huyền quan truyền đến, Hà Trí Mỹ đang đứng trên bậc thang xoay đầu nhìn lại, hoá ra là Phục Lam đã về.
Cô ấy mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, kết hợp hoàn hảo với dáng vóc cao gầy, mái tóc đen xoăn dài lấm tấm những giọt mưa bụi chẳng những không khiến cô ấy nhếch nhác mà ngược lại còn mang theo vẻ xốc xếch yêu kiều.
Bây giờ là hơn mười một giờ, bình thường thì cô ấy sẽ không về nhà vào buổi trưa.
Hà Trí Mỹ nhìn Phục Lam đang cởi giày, vừa định nói chuyện, bên tai cô chợt vang lên tiếng hắt xì.
Lúc này Hà Trí Mỹ mới phát hiện chóp mũi và vành tai cô ấy ửng hồng, thoạt trông không phải là vì lạnh.
Phục Lam cũng chú ý đến bóng người đang đứng trước khung cửa sổ sát đất, cô hờ hững liếc mắt qua rồi lại nhìn xuống chiếc thang dưới chân cô ấy, "Tôi quay lại lấy tài liệu rồi đi ngay."
"À."
Giọng mũi đặc sệt khẳng định suy đoán của Hà Trí Mỹ, cô nhìn theo bóng người đang đi về phía phòng ngủ, vội vàng bước xuống thang.
Mùi mì ăn liền nồng đậm chợt xộc vào mũi cô, còn chưa kịp nhìn kỹ đã thấy Hà Trí Mỹ đang đeo tạp dề vội vã đi tới.
Trong tay bưng theo một phần mì dưa chua vừa ra khỏi nồi.
"Cũng gần mười hai giờ rồi, ăn xong rồi hãy đi." Hà Trí Mỹ đứng bên cạnh bàn, cẩn thận nói.
"Cảm ơn, nhưng tôi phải đến nơi hẹn đúng giờ."
Hàm ý là không muốn ăn.
Hà Trí Mỹ nhìn người nọ đang gấp gáp, cô bước nhanh tới, chặn trước mặt Phục Lam.
Cô vốn thấp hơn Phục Lam nửa cái đầu, giờ phút này chẳng biết nói gì cho phải, chỉ có thể vụng về mở miệng: "Nhưng người hẹn ngài cũng phải ăn cơm chứ, ngài ăn vài miếng thôi."
Giọng người phụ nữ mềm mại như tơ, Phục Lam do dự liếc nhìn thời gian, cuối cùng thỏa hiệp ngồi xuống bàn ăn.
Mì gói là món nấu nhanh và tiện nhất, nhưng khi nhìn thấy trứng gà và tôm luộc đã được bóc vỏ bên trong, Phục Lam đã quen với sơn hào hải vị chợt cảm thấy bát mì bình thường này trở nên hết sức tinh tế thơm ngon, lại còn đầy đủ dinh dưỡng.
Hay nói cách khác, người làm ra nó rất có tâm.
Thấy đối phương bỗng nhiên khựng lại, Hà Trí Mỹ giật thót, tay siết chặt góc áo, lo lắng nói: "Tôi không có thời gian nên chỉ có thể nấu mì, nếu ngài không thích, tôi sẽ lấy sữa nóng cho ngài."
Lời vừa dứt, một ly sữa nghi ngút khói đã được Hà Trí Mỹ đưa tới, cô luống cuống lau khô mặt bàn rồi lúng túng đặt vào tay Phục Lam.
"Cảm ơn."
Chỉ hai từ nhạt nhẽo, nhưng lại mang theo nhiệt độ khiến Hà Trí Mỹ kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên cô nghe được âm điệu sống động như vậy từ miệng Phục Lam, thoát khỏi lễ nghi cơ bản, là một lời cảm ơn xuất phát từ nội tâm.
Đã quen với một Phục Lam hay xét nét bắt bẻ, thế nên chỉ cần hai từ thế này đã khiến Hà Trí Mỹ cảm thấy ấm lòng.
Cô ngượng nghịu mỉm cười, ngập ngừng nhìn người kia hồi lâu.
"Chủ biên à, ngài thích ăn món gì? Lần sau tôi có thể làm cho ngài."
Phục Lam đang nhai tôm, đột nhiên ngước lên, ánh mắt khóa chặt trên khuôn mặt bỗng chốc cứng ngắc của người phụ nữ, đặt đũa xuống.
"Ngày mai tôi đi công tác một tuần. Chị chỉ cần dọn dẹp nhà cửa là được."
"À, được rồi."
Hà Trí Mỹ nhìn cặp mắt đỏ bừng bất thường của người kia, xoắn xuýt không thôi, cô ấy đang bị sốt như thế, vậy không phải đi công tác sẽ...
Sau khi ăn cơm, Phục Lam lập tức rời khỏi căn hộ.
Hà Trí Mỹ không khỏi có chút lo lắng khi thấy cơn mưa ngày càng nặng hạt bên ngoài.
"Chủ biên Phục... Chủ biên Phục, đây là món điểm tâm của cửa hàng chúng tôi, ngài thử nếm xem, đảm bảo một khi ăn vào rồi sẽ không bao giờ quên..."
Bảy giờ tối, một người mặc bộ vest màu xanh đậm đứng chắn trước cửa hội trường.
Nhìn thấy Phục Lam từ bên trong đi ra, anh ta lập tức lao tới, bắt đầu giới thiệu món điểm tâm trong tay.
Bảo vệ tiến lên ngăn cản, nhưng vẫn không thể ngăn được người đàn ông liều mạng lao về phía trước.
Chỉ nghe ông ta giành giật từng giây hô to: "Chủ biên Phục, món điểm tâm này tên là Hoa quế tô, là đặc sản của Yến thành chúng tôi, là món ăn làm thủ công được truyền lại từ đời tổ tiên, tôi cố ý đem tới đây cho ngài nếm thử... Chủ biên Phục... Chủ biên Phục..."
Hoa quế tô (theo mình search có hình dạng giống thế này, từ "tô" có nghĩa là xốp, giòn nên có lẽ bánh này sẽ ngoài giòn trong xốp)
Người đàn ông tuy bị bảo vệ kéo đi xa nhưng vẫn không quên chào mời sản phẩm, ông ta cắn chặt răng, lấy hết sức bình sinh hướng về phía Phục Lam đang chuẩn bị lên xe, gào thét: "Chủ biên Phục, tôi biết ngài là Chủ biên của tạp chí 《Thực Phủ》, phiền ngài xem thử Hoa Quế tô này, thật sự đây là món ngon hiếm có, Chủ biên Phục à..."
Phục Lam đã từng thấy quá nhiều loại người đến chào mời thế này, nên mặc cho ông ta ba hoa chích choè thế nào, cô cũng không liếc mắt lấy một cái.
Cô tháo kính râm, nhanh chóng ngồi vào xe, đạp chân ga, nghênh ngang rời đi.
Trở về căn hộ, Phục Lam chỉ gói ghém vài bộ quần áo đơn giản, thành thật mà nói cô không thích đi công tác vào mùa đông cho lắm vì quần áo tương đối dày nặng.
Nhưng cũng may là vì thường xuyên đi công tác nên việc sắp xếp hành lý cũng tương đối quen tay, đồ đạc cơ bản được đóng gói xong trong vòng chưa đến nửa giờ. Khi cô xoay người định với lấy chiếc khăn quàng cổ thì nhìn thấy chiếc túi trong suốt treo trên kệ.
Bên trong có mấy loại thuốc cảm nhãn hiệu khác nhau, Phục Lam nhất thời sửng sốt, dừng công việc trên tay.
Sau đó, đôi mắt linh lợi khẽ chớp động, gợn lên vài ngọn sóng lăn tăn, Phục Lam cầm thuốc trong tay, sau đó nhét một hộp thuốc bột trị cảm cúm vào vali.