Chuyện của Minh Đức đã khiến cô phải gánh chịu hết tất cả sự giày vò, nếu lại mang gông xiềng trên lưng như vậy thì một cô gái 18 tuổi như cô làm sao có thể chịu đựng nổi đây?
"Cha, hôm nay con và Du Ánh Tuyết đứng ở đây, cũng không phải con cần sự đồng ý của hai người, con chỉ muốn thông báo với hai người một tiếng. Cũng như mong muốn của hai người, chính thức giới thiệu bạn gái của con với hai người. Con vẫn luôn rất tôn trọng hai người, cũng mong muốn hai người tôn trọng con. Cho nên… lần sau con hy vọng hai người không nên nói chuyện riêng với bạn gái của con nữa!"
Câu trước "Bạn gái của con", câu sau "Bạn gái của con". Đối với hai người lớn tuổi cổ hủ thì câu nói này thật sự là một cái gai ở trong tai.
"Đây là cách mà con tôn trọng cha mẹ đó sao? Nghe thật nực cười!" Kiều Thanh Lương cười nhạt, nhìn bọn họ nắm chặt tay nhau, ngón tay của ông ấy chỉ vào không trung: "Hai đứa làm như vậy là tôn trọng chúng ta sao? Nếu như con hiểu được tôn trọng là gì, con phải biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm!"
Kiều Phong Khang nhìn ông cụ Kiều, vẻ mặt của anh không đổi sắc: "Cha cũng từng có tuổi trẻ. Lúc đó, không phải cha cũng có thể vì tình yêu mà buông bỏ tất cả sao? Hôm nay, con chỉ thừa kế cha mà thôi!"
Sau khi Kiều Phong Khang nói xong, mặt của bà lão Kiều biến sắc, tay của bà ấy đặt trên chiếc ghế gỗ đỏ, căng thẳng.
"Con, con đúng là một thằng khốn nạn!" Kiều Thanh Lương tức giận nói, cầm một cái gạt tàn thuốc hung hăng đập về phía Kiều Phong Khang.
Ông ấy thật sự vô cùng tức giận, vì thế ông ấy không hề nương tay.
"Trời ơi!" Du Ánh Tuyết kêu lên một tiếng, cô muốn đẩy anh ra, nhưng anh lại đứng yên ở đó, chịu đựng, không tránh cũng không né.
Thậm chí anh cũng không hề nhíu mày, anh chỉ theo bản năng che chắn cho Du Ánh Tuyết ở sau lưng.
Cái gạt tàn thuốc mang theo lửa giận tận trời của ông cụ Kiều, nện trên trán của Kiều Phong Khang.
Một tiếng "Phanh", gạt tàn thuốc vỡ vụn trên sàn nhà, những mảnh nhỏ văng ra khắp nơi.
Thậm chí Du Ánh Tuyết không dám thở mạnh, không biết vì sao ông cụ Kiều lại đột nhiên tức giận như vậy.
Cô vội vội vàng vàng đi đến trước mặt của Kiều Phong Khang, cô nhanh chóng nhìn thấy vết thương trên trán đang không ngừng chảy máu của anh.
Ông cụ Kiều ra tay vô cùng nặng, thậm chí tróc cả da thịt ra, cô nhìn thấy mà giật mình.
Tim của Du Ánh Tuyết thắt chặt lại, tựa như sự đau đớn của vết thương đang ở trên người của cô, viền mắt lập tức đỏ lên.
Cô muốn nhìn thật kĩ vết thương của anh, thế nhưng, khi ngón tay sắp đụng tới, cô không thể không dừng lại.
Khắp nơi đều là máu.
Trán, vùng xung quanh lông mày, khóe mắt...
Tất cả đều là máu.
Cô sợ nếu mình không cẩn thận sẽ khiến anh bị đau...
"Cút! Mau chóng cút xéo cho cha!"
Cho dù anh bị thương nặng như vậy, tâm trạng của ông cụ Kiều vẫn không bình tĩnh, tay của ông ấy run run, ông ấy quơ cây gậy trong tay mình để đuổi người đi.
Bà lão Kiều vẫn luôn yêu thương con trai mình, nhưng tình cảnh lúc này lại biến thành như vậy, bà ấy cũng không biết nói gì thêm.
Bà ấy ngồi ở đó, vẻ mặt chán nản, không biết đang suy nghĩ điều gì.
...
Kết quả...
Tình cảnh lúc ra về chẳng vui vẻ gì.
Kiều Phong Khang ôm Du Ánh Tuyết đi ra, máu trên mặt anh khiến người giúp việc đứng ở cửa hoảng sợ.
Du Ánh Tuyết mở cửa xe ra, Kiều Phong Khang lập tức ngồi vào ghế.
Du Ánh Tuyết nhìn anh một cách lo lắng: "Anh cảm thấy thế nào? Có thể lái xe được không? Hay là… chúng ta đón xe đến bệnh viện, có được hay không?"
"Lên xe trước đi."
"Cháu sợ chú không cầm cự được." Du Ánh Tuyết quá lo lắng. Bây giờ cô mới cảm thấy buồn chán vì mình đã không học để lấy bằng lái xe.
Kiều Phong Khang vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô để an ủi, bình tĩnh nhất có thể lên tiếng: "Không nghiêm trọng như em nghĩ đâu. Cứ lên xe đi."
Cái gì gọi là "Không nghiêm trọng như vậy"?
Trên mặt của anh đều là máu, cô chỉ cần nhìn thôi thì đã cảm thấy lo lắng rồi.
Thế nhưng, lúc này, Du Ánh Tuyết cũng không dám chậm trễ một giây nào, nhanh chóng leo lên xe.
Ông cụ Kiều ra tay thật sự rất mạnh. Kiều Phong Khang bị đập đến choáng váng đầu óc, nhưng anh sợ hù dọa cô gái nhỏ bên cạnh, cho nên vẫn cố gắng chống cự.
Cũng may, rất nhanh đã đến bệnh viện gần nhất.
Xử lý vết thương.
Y tá giúp anh lau máu trên mặt, bôi cồn.
Vết thương trầy da lộ thịt, Du Ánh Tuyết thấy vậy hai chân của cô càng trở nên mềm nhũn.
Rất khó để tưởng tượng, việc bị một cái gạt tàn cứng như thế đập vào đầu sẽ đau đớn đến mức nào.
"Được rồi, em đừng nhìn nữa."
Kiều Phong Khang giơ tay lên che lại đôi mắt đang ửng đỏ của cô: "Chỉ là một việc nhỏ mà thôi, đừng tự trách bản thân như thế."
"Một hồi chụp hình X-quang mới biết được có phải là việc nhỏ hay không." Du Ánh Tuyết lấy tay của anh xuống, có chút nghẹn ngào mà lên tiếng trách móc: "Sao chú lại như vậy chứ, tránh cũng không tránh, chú không biết đau à?"
"Nếu như tôi né, sự tức giận của ông cụ sẽ còn đến mức nào nữa chứ?"
"Cho nên, chú không nên nói chuyện trước kia khiến ông nội tức giận nữa."
Tuy rằng Du Ánh Tuyết không biết tại sao ông cụ Kiều lại tức giận như vậy, nhưng cô đã ở nhà họ Kiều lâu như vậy, cô cũng lờ mờ biết được chuyện trước kia là điều cấm kỵ trong nhà.
Cô biết, nhất định mọi chuyện có liên quan đến mẹ của chú tư Kiều Quốc Thiên.
Thế nhưng, không có ai đề cập chuyện này với cô, cô đương nhiên cũng sẽ không tùy tiện hỏi người lớn những chuyện như vậy.
Có điều, cô cũng không nghĩ đến ngày hôm nay lời nói không tính là quá đáng của chú ba, lại có thể khiến cho ông cụ Kiều tức giận đến như vậy.
Kiều Phong Khang đương nhiên cũng hiểu được chuyện này.
Ngày hôm nay, nếu không khiến ông cụ Kiều tức giận, ắt hẳn vẫn sẽ cứ dây dưa mãi không dứt. Anh và Du Ánh Tuyết muốn thoát thân một cách nhẹ nhàng như vậy, khả năng sẽ vô cùng thấp.
Sau đó...
Đã có hình chụp X-quang, xuất hiện triệu chứng não bị chấn động nhẹ.
Cần nhập viện để theo dõi.
Kiều Phong Khang không đồng ý, trong công ty còn có chuyện quan trọng cần xử lý, anh không cho phép mình nghỉ ngơi.
Du Ánh Tuyết có chút tức giận với việc anh không thương tiếc cơ thể mình như vậy, thế nhưng, cô không ngăn anh được, chỉ có thể để mặc anh.
Nhưng, rốt cuộc cô vẫn lo lắng.
Suy nghĩ một chút, lại do dự, cô gọi điện thoại cho Nghiêm Danh Sơn.
"Chào cô Ánh Tuyết."
Nghiêm Danh Sơn đang sửa sang lại tư liệu thì nhận được cuộc gọi của Du Ánh Tuyết.
"Anh đang bận sao?"
"Ừ. Tôi đang nói chuyện với người của bộ phận tài chính."
Du Ánh Tuyết thở dài: "Trán của Kiều Phong Khang bị thương, vừa mới kiểm tra, bác sĩ nói có triệu chứng não bị chấn động nhẹ. Nếu như anh ấy ngất xỉu, nôn mửa, lên cơn sốt, hay có chỗ nào không thoải mái, nhất định anh phải gọi điện thoại cho tôi."
"Nghiêm trọng như vậy sao? Nhưng tôi lại thấy Tổng giám đốc Kiều dường như không có vấn đề gì."
"Cho dù thế nào thì anh cũng phải giúp tôi trông chừng anh ấy. Không có chuyện đương nhiên là tốt nhất."
Trong giọng nói của Du Ánh Tuyết cực kỳ lo lắng, không thể che giấu được.
Nghiêm Danh Sơn nở nụ cười.
"Anh còn cười, đây là chuyện rất nghiêm trọng." Du Ánh Tuyết nghiêm túc nói.
Ý cười của Nghiêm Danh Sơn càng đậm hơn, cảm động vui mừng: "Cô yên tâm đi, nếu Tổng giám đốc Kiều biết cô quan tâm anh ấy như vậy thì cho dù nghiêm trọng đến mấy cũng không có việc gì."
"..." Tâm tư của cô bị vạch trần như vậy, da mặt của Du Ánh Tuyết vốn vô cùng mỏng manh. Ấp úng một chút, có chút thẹn thùng lên tiếng: "Cho dù thế nào thì anh cứ giúp tôi nhìn, tôi sẽ không nói cái gì."
Dứt lời, cũng không chờ Nghiêm Danh Sơn nói thêm gì nữa, cô vội vàng cúp máy.
Ôm gối lên, ngồi trên ghế sa lon, trong đầu của cô đều là hình ảnh của anh.
Thực sự vô cùng lo lắng cho anh...
...
Sau khi nói chuyện với vài người người của bộ phận tài chính xong, Kiều Phong Khang từ từ nhắm hai mắt, lười biếng mà dựa vào ghế salon nghỉ ngơi trong chốc lát.
Nghiêm Danh Sơn tiến vào, nhìn thấy dáng vẻ này của anh, vội hỏi: "Tổng giám đốc Kiều, anh có cảm thấy muốn ngất xỉu, muốn ói, phát sốt lên không?"
Kiều Phong Khang mở mắt ra nhìn anh ta, lắc đầu: "Cũng không đến mức phải như vậy đâu."
Đầu của anh chỉ bị choáng váng nhẹ một chút mà thôi.
"Vậy là tốt rồi. Nếu không tôi phải gọi điện cho cô Ánh Tuyết để báo cáo rồi."
Nghe thấy anh ta nhắc tới Du Ánh Tuyết, Kiều Phong Khang cau mày, không khỏi nhìn chằm chằm anh ta.
Nghiêm Danh Sơn cười: "Vừa nãy cô Ánh Tuyết đã gọi điện thoại cho tôi, thuận tiện quan tâm tình huống của tổng giám đốc Kiều. Đồng thời nhắc nhở tôi, nếu như anh xuất hiện những... triệu chứng này, nhất định phải gọi điện thoại cho cô ấy. Nghe thấy giọng điệu kia của cô Ánh Tuyết, cô ấy thật lo lắng cho anh."
Khóe môi của Kiều Phong Khang không tự chủ cong lên.
Vật nhỏ lo lắng cho anh, tất nhiên cũng không cần Nghiêm Danh Sơn đặc biệt nói ra, trong lòng của anh cũng hiểu rõ.
Vừa nãy ở bệnh viện viền mắt của cô đỏ hoe, cũng đã nói rõ tất cả. Hơn nữa... Ngày hôm nay anh cũng nghe rõ chuyện nói ở trước mặt của ông cụ Kiều.
Bây giờ, anh chỉ cảm thấy chỗ tốt của việc bị thương.
Buổi tối.
Sau khi Du Ánh Tuyết tắm rửa xong thì từ trong phòng tắm đi ra, cô nghĩ một hồi phải bôi thuốc cho anh, nên cô qua phòng để tìm người.
Kết quả...
Trong phòng căn bản không có ai.
Cô đi ra hỏi người giúp việc: "Anh ấy đang ở phòng làm việc phải không?"
"Đúng vậy, cô Ánh Tuyết. Cậu chủ đang làm việc ở trong phòng."
Du Ánh Tuyết nhíu mày.
Trước khi tắm cô đã nhắc nhở anh, kêu anh phải nghỉ ngơi thật tốt, không được tiếp tục làm việc. Cuối cùng thì sao chứ!
Đúng là một tên cuồng công việc!
Du Ánh Tuyết càu nhàu, đi đến phòng làm việc. Lặng lẽ đẩy cửa phòng làm việc ra, thò đầu đi vào.
Ánh sáng ngọn đèn.
Anh ngồi trên ghế sa lon, thấp giọng gọi điện thoại. Một tay kia cũng không có rảnh rỗi, đang gõ trên laptop.
Ngón tay dài bay lượn, động tác vô cùng thành thạo.
Anh vẫn mặc quần áo của buổi sáng, áo sơ mi trắng và quần tây dài màu đen, hơi thở chín chắn. Dáng vẻ chuyên chú làm việc, có loại không hiểu tại sao lại khiến người ta say mê.
Du Ánh Tuyết đứng ở cửa nhìn.
Nhìn có chút si mê.
Tốt...
Không biết bắt đầu từ khi nào, hình như... chỉ cần tầm mắt của cô rơi vào người của anh thì không thể rời đi được.
Hơn nữa...
Cô đối với người đàn ông này... Hình như cũng, càng lúc càng si mê.
Từng câu từng chữ mà anh nói, từng cử chỉ từng hành động, đều có thể thu hút ánh mắt của cô, tâm tư của cô. Trong lúc vô tình, cô không kìm lòng được mà trút xuống tất cả tâm tư của bản thân lên người của anh.
Cái này, có lẽ chính là tình yêu.
Không hỏng bét.
Ngược lại, rất ngọt ngào.
Du Ánh Tuyết cầm thuốc, yên lặng đi vào.
Anh phát hiện, liếc nhìn cô một cái, vẻ mặt dịu dàng rất nhiều. Khi anh thì thầm nói chuyện với người trong điện thoại, anh chuyển sang dáng vẻ vốn dĩ nghiêm túc của mình
Du Ánh Tuyết chọc chọc cánh tay của anh. Anh ghé mắt, cô chỉ vào trán của anh.
Kiều Phong Khang hiểu ý của cô. Gật đầu, cho phép cô bôi thuốc.
Du Ánh Tuyết mở thuốc ra, một tay cầm thuốc, một tay kéo hai chân của anh ra.
Cô bé này, muốn làm gì?
Ánh mắt của Kiều Phong Khang sâu xa nhìn cô. Thân thể mảnh khảnh của cô, trực tiếp chen vào hai chân của anh.
Một chân dẫm lên thảm trải sàn, một... chân khác hơi co lại, nửa quỳ giữa hai chân của anh.
Thân thể của Kiều Phong Khang căng thẳng.
Mà hiển nhiên là người kia vẫn hồn nhiên không cảm thấy tư thế này có cái gì sai, hơi cúi người, nghiêm túc giúp anh gỡ miếng băng gạc trên trán.
Cô vừa mới tắm xong, thân thể mềm mại tản mát ra hương thơm, giống như một đóa hồng trêu ghẹo người khác.
Chiếc váy ngủ bằng lụa, dài tới đầu gối, bắp chân trắng nõn lộ ra ngoài.
Thỉnh thoảng, sợi tóc rơi xuống gò má, cô dùng ngón tay xanh nhạt của mình vén sợi tóc lên sau tai.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!