"Chuyện này... Vân Thanh! Chúng tôi có lỗi với cô... Tôi... Tôi cho cô cả tấm séc, xin cô đừng tố cáo lão già chết tiệt nhà tôi. Xin cô..."
Bà chủ lẩm bẩm, lấy chi phiếu trong túi xách ra, dúi vào tay Lâm Vân Thanh.
Lâm Vân Thanh vẫn không có chút sức sống nào.
Gây chuyện với ông chủ sao?
Cũng không phải là bà ấy không muốn làm thế. Bà ấy hận ông ta.
Nhưng trong xã hội hiện đại, bà ấy biết rõ mình cô đơn không nơi nương tựa, có cách nào gây chuyện với người khác?
Hơn nữa bây giờ bà ấy còn không thể động đậy.
Càng nghĩ càng tuyệt vọng.
"Thật ra... Cũng không phải ông ấy muốn đuổi cô, là người cho chúng tôi tấm séc muốn đuổi cô đi." Giờ phút này, bà chủ trốn tránh trách nhiệm theo bản năng: "Sáng nay, sau khi cô đi khỏi, người này tìm tới và cho chúng tôi một khoản tiền, bảo là muốn để cô dọn khỏi nhà chúng tôi. Ông ta còn nói rằng nếu cô không đi, chúng tôi có thể dùng mọi cách, dù thô lỗ cũng phải đuổi cô. Nói là dù chuyện gì xảy ra, họ cũng chịu tất cả trách nhiệm."
Lâm Vân Thanh càng nghe càng chạnh lòng.
"Người cho chị số tiền này và để chị làm thế là một bà chủ giàu sang đúng không?"
"Bà chủ sao? Cũng không phải." Chủ nhà lắc đầu: "Là một người đàn ông khoảng 30 tuổi. Cũng không nói rõ tên họ, nhưng hình như trên tấm séc có tên."
Lâm Vân Thanh cũng không rõ người đàn ông đó là ai.
Ngoài bà lão kia, còn ai muốn ép bà ấy như vậy?
Bà ấy mệt mỏi cầm nhìn tấm séc. Ba chữ đập thẳng vào mắt.
Kiều Phong Khang.
Thật sự...
Thật sự là người nhà họ Kiều... Người này bị bà cụ sai khiến sao?
...
Tại tập đoàn Kiều Thanh.
Toàn bộ nhân viên đều câm như hến, run rẩy cẩn thận làm việc.
Trong văn phòng Tổng giám đốc, mặc dù cách âm rất tốt, nhưng nhìn từ cửa sổ cũng có thể cảm nhận được lửa giận ngập trời của ai đó.
"Cậu vừa nói gì? Nói lại lần nữa cho tôi!"
Ánh mắt của Kiều Phong Khang tối tăm, nhìn chằm chằm vào Nghiêm Danh Sơn, .
"...Khi chủ nhà đuổi người, đã làm bà Vân Thanh bị thương. Bây giờ, bà ấy đang nằm viện chuẩn bị phẫu thuật. Hơn nữa, bác sĩ nói... Nếu quá trình khôi phục không tốt, có lẽ... Khó mà đi đứng được."
"Rầm!" Một tiếng vang thật lớn. Tài liệu trong tay Kiều Phong Khang đập mạnh vào Nghiêm Danh Sơn.
Nghiêm Danh Sơn không tránh né.
Tài liệu sượt qua mặt anh ta rồi đập xuống đất.
Tiếng động làm người nghe giật mình.
"Tôi đã dặn cậu thế nào hả? Tôi có bảo cậu làm tổn thương đến bà ấy à?" Kiều Phong Khang cắn răng nghiến lợi.
"Tôi có dặn đi dặn lại, nhưng..."
Nghiêm Danh Sơn nói đến đây lại im lặng.
Trước giờ, đứng ở vị trí này không cần đùn đẩy trách nhiệm.
Chỉ cần phương pháp bổ cứu.
"Tôi đã liên lạc với bác sĩ khoa chỉnh hình nổi tiếng nhất thành phố An Lập. Hôm nay, ông ta sẽ thiết kế lại phương án phẫu thuật tốt nhất cho bà Vân Thanh."
"Không chỉ bác sĩ chỉnh hình tốt nhất! Sắp xếp cho bà ấy chuyển viện ngay lập tức! Bệnh viện tốt nhất thành phố An Lập, phòng bệnh tốt nhất, đội chữa bệnh chuyên nghiệp nhất. Tôi muốn thấy kết quả trong hôm nay!" Kiều Phong Khang trầm giọng nói, gương mặt nghiêm nghị, hơi đáng sợ: "Còn nữa, nếu chuyện này lại có sai sót gì thì sau này cậu không cần đi làm nữa."
Nghiêm Danh Sơn trả lời nghiêm túc: "Vâng! Tôi đi làm ngay."
Nghiêm Danh Sơn đã ra ngoài một lúc lâu, trong văn phòng chỉ còn mình anh.
Kiều Phong Khang bực bội , dùng hết sức đấm một đấm xuống bàn làm việc, một lúc lâu mà vẫn không thể hít thở đều đặn.
Hình ảnh lúc trước của cha Du Ánh Tuyết nhảy xuống tòa nhà cao tầng ngay trước mặt anh vẫn còn sờ sờ trước mắt, nhưng hôm nay, lại đến lượt mẹ Du Ánh Tuyết...
Kiều Phong Khang hít sâu, mở mắt ra.
Anh càng siết chặt nắm đấm, đến nỗi trắng bệch chỗ khớp xương.
Dù thế nào, dù tương lai có chuyện gì xảy ra, anh cũng không buông tay Du Ánh Tuyết nữa!
...
Tô Hoàng Quyên biết tin Lâm Vân Thanh lại được đưa vào viện thông qua bà chủ nhà. Cô ta lập tức chạy đến bệnh viện.
"Xin lỗi! Cho tôi hỏi Lâm Vân Thanh nằm ở phòng nào?" Tô Hoàng Quyên đeo kính râm, đến khu nội trú hỏi.
"Lâm Vân Thanh sao? Ở phòng vip 808." Vì đó là phòng bệnh tốt nhất của bệnh viện nên y tá nhớ rất rõ, không cần kiểm tra.
Tô Hoàng Quyên hơi ngạc nhiên. Người có thể ở phòng vip 808 toàn người giàu có hoặc quyền lực, với tình hình của Lâm Vân Thanh thì sao có thể ở phòng cao cấp như vậy?
"Cô có phải là MC Tô Hoàng Quyên không? Có thể cho tôi xin chữ ký được không?"
Cô ta đang suy nghĩ lung tung thì bị y tá nhận ra, vui vẻ cầm giấy bút tới.
Tô Hoàng Quyên lấy lại tinh thần, cười gượng, không từ chối.
"Cô và Tổng giám đốc Khang đang yêu nhau thật à?" Phụ nữ đều thích hóng chuyện.
Động tác ký tên của cô ta hơi ngừng lại, nhắc đến tên người đàn ông kia là trái tim Tô Hoàng Quyên lại bắt đầu xao động.
Một lát sau cô ta mới cười nhẹ: "Vâng! Đúng thế!"
"Hai người thật đẹp đôi, trai tài gái sắc. Vừa rồi Tổng giám đốc Khang cũng đến đây, cũng đến thăm chị Vân Thanh. Chắc bây giờ vẫn chưa rời đi."
Tô Hoàng Quyên ngạc nhiên, ngẩng đầu: "Cô nói là anh ấy cũng ở đây sao?"
"Đúng vậy! Anh ta vừa mới tới."
Tô Hoàng Quyên không hỏi thêm, sau khi ký xong, cô ta buông bút rồi đi đến phòng 808.
Nếu anh ta biết Lâm Vân Thanh ở đây, vậy... Bà cụ thì sao?
Bà cụ và ông cụ đều biết sao?
Tô Hoàng Quyên nghi ngờ đi đến phòng bệnh.
Nhưng còn chưa vào đã nghe tiếng Lâm Vân Thanh từ trong truyền ra: "Cậu Khang! Tôi không quen cậu nên mời cậu lấy những đồ bổ này về đi!"
Giọng nói lạnh nhạt, còn có vẻ trách cứ.
"Sau phẫu thuật bác cần bồi bổ dinh dưỡng, tôi sẽ để y tá trông chừng bác mỗi bữa ăn." Nhưng Kiều Phong Khang giả vờ như không nghe thấy đối phương đang xua đuổi, chỉ tiếp tục nói: "Bác sĩ chịu trách nhiệm điều trị cho bác đều là bác sĩ tốt nhất của thành phố An Lập, chắc chắn vết thương của bác sẽ không sao. Nếu cần gì thì bác cứ bảo y tá liên lạc với tôi, tôi sẽ đến ngay!"
Trước mặt Lâm Vân Thanh, dù thái độ của bà ấy lạnh lùng đến đâu, giọng Kiều Phong Khang vẫn luôn cẩn thận.
Nếu không vì Du Ánh Tuyết thì sao anh lại như thế?
Tô Hoàng Quyên ở ngoài, nghe vậy liền không nén được lòng ghen tị.
"Cậu Khang! Tôi chỉ hỏi cậu một câu... Cậu cho chủ nhà một khoản tiền để ông ta đuổi tôi đi có đúng không?"
"... Đúng! Đúng là tôi đã làm vậy." Kiều Phong Khang không thể nào chối.
Lâm Vân Thanh cười lạnh: "Nên bây giờ tôi nằm trên giường không thể đi lại được là do cậu sao? Không! Có thể nói là do mẹ cậu thì đúng hơn!"
Nghĩ đến chuyện sau này không biết mình sống chết ra sao, Lâm Vân Thanh không nén nổi cơn giận, càng cô đơn buồn bã, không ai giúp đỡ.
"Bây giờ, tôi có thể sẽ tàn tật như các người muốn, chắc mẹ cậu rất vui nhỉ? Cậu không cần giả vờ giả vịt trước mặt tôi..."
Bà ấy tưởng rằng mấy năm trong tù, bà ấy đã chịu đủ báo ứng vì mọi chuyện khi còn trẻ.
Những năm qua, bà ấy cũng nếm trải một lượt đủ kiểu bắt nạt, nhục nhã.
Bà ấy vẫn tưởng rằng từ lâu không có gì có thể xúc phạm được mình, nhưng không ngờ...
Sau khi ra tù, bi kịch vẫn chưa dừng lại.
"... Xin lỗi!" Kiều Phong Khang định giả thích nhưng anh cũng không quen giải thích nhiều.
Mà dù có lý do gì, anh vẫn phải chịu trách nhiệm vì tạo ra hậu quả này.
Hơn nữa giờ phút này, bà ấy vừa mới phẫu thuật, với vẻ mặt hoảng hốt, cũng không thích hợp nói chuyện quá nhiều.
Nên khi anh mở miệng chỉ còn vẻ áy náy.
Anh hơi cúi người: "Bác cứ nghỉ ngơi cho khỏe, tôi sẽ còn đến nữa. Khi nào thân thể bác khỏe hơn, tôi sẽ giải thích rõ với bác sau."
...
Ngoài cửa, Tô Hoàng Quyên nghe được như vậy, lập tức tránh vào một phòng bệnh khác.
Kiều Phong Khang ra khỏi phòng bệnh. Đúng lúc này Nghiêm Danh Sơn đến.
"Tình hình sao rồi?" Kiều Phong Khang hỏi.
"Bác sĩ nói là phẫu thuật thuận lợi, nhưng vẫn còn nguy hiểm. Xương cốt bị thương cần nghỉ ngơi 100 ngày, chắc ba tháng tới bà ấy phải nằm trên giường, không thể cử động."
Gương mặt của Kiều Phong Khang căng cứng, đầy vẻ phức tạp.
Anh quay đầu nhìn cửa phòng bệnh đang khép kín, cũng không lên tiếng, không biết đang nghĩ gì.
Nghiêm Danh Sơn nói: "Tổng giám đốc Khang! E rằng... Bà ấy hiểu lầm anh rất nhiều."
"... Ừ."
"Hay là... Báo cho cô Ánh Tuyết? Trong hoàn cảnh này, nếu có con gái bầu bạn thì bà ấy sẽ vui hơn một chút."
Kiều Phong Khang do dự một lúc rồi nói: "... Tôi sẽ suy nghĩ kỹ."
...
Sau khi hai người rời đi, Tô Hoàng Quyên mới từ một phòng bệnh khác đi ra.
Cô ta bước đến phòng 808, kiễng chân nhìn bên trong, trong mắt thoáng qua vẻ tính toán.
Cuối cùng thì cũng không bước vào.
Vậy là...
Anh đã làm Lâm Vân Thanh bị thương thế này ư?
Tất nhiên lúc này Du Ánh Tuyết vẫn chưa biết gì.
Vậy...
Nếu Du Ánh Tuyết biết mọi chuyện thì điều gì sẽ xảy ra?
Tô Hoàng Quyên suy nghĩ một hồi, cô ta bỗng cảm thấy rất đáng chờ đợi.
...
Cuộc sống của Du Ánh Tuyết ở trường rất phong phú.
Chiều tối, cô đi ăn lẩu ở một quán trong hẻm nhỏ ngoài trường với bạn trong lớp.
Mọi người đều là bạn cùng lứa tuổi, cùng nhau vui đùa thoải mái, rất vui vẻ.
Trong lều cỏ đơn sơ, cả đám tụ tập một chỗ.
Du Ánh Tuyết vừa ngồi xuống, một anh bạn bị một đám con trai đẩy đến bên cạnh cô.
Anh bạn kia không đứng vững, vô tình đụng vào Du Ánh Tuyết, cậu ta đỏ mặt, vội vàng xin lỗi.
Du Ánh Tuyết buồn cười nhìn đám người này: "Các cậu làm gì vậy?"
"Không có gì! Không có gì! Cái tên này muốn kết bạn với cậu, nên bọn tôi để cậu ta ngồi cạnh cậu." Có bạn nam trả lời.
Phùng Linh Nhi cảm thấy anh chàng kia đỏ mặt rất đáng yêu, cô ta trêu ghẹo: "Đỏ mặt thế kia là muốn kết loại bạn nào?"
Cô ta nói vậy làm mặt đối phương càng đỏ hơn. Du Ánh Tuyết cũng không nỡ, vỗ nhẹ Phùng Linh Nhi: "Đừng nghịch!"
Đúng lúc này, điện thoại trong túi đột nhiên reo lên.
Du Ánh Tuyết thấy hai chữ "Phong Khang" trên màn hình, nói với Phùng Linh Nhi: "Tớ đi nghe điện thoại một lát."
Phùng Linh Nhi liếc mắt, phất tay.
Du Ánh Tuyết không kịp đợi, đến một chỗ khá yên tĩnh ngoài lều, cô vội vàng nghe máy, đặt điện thoại bên tai: "A lô!"
"Em đang ở đâu mà ồn ào vậy?"
"Ở hẻm nhỏ ngoài trường, ăn lẩu với rất nhiều bạn học nè."
Khác với sự ồn ào bên này, bên phía Kiều Phong Khang lại yên lặng một cách kỳ lạ.
Yên lặng đến mức làm trái tim trở nên trống trải và cô đơn.
Cô bé của anh không có anh thì cuộc sống vẫn muôn màu muôn vẻ.
Ngay trong giọng nói cũng ngửi được ánh mặt trời…
Nhưng anh...
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!