Im lặng.
"Dì Lý! Cỡ này đường đã đủ chưa?"
Du Ánh Tuyết nghiêm túc nhìn cái cân nho nhỏ.
"Ừ! Cỡ đó được rồi."
Dì Lý trả lời.
Thấy cậu chủ nhẹ nhàng bước vào, bà ấy cũng biết điều, lặng rẽ ra khỏi phòng bếp.
Sự chú ý của Du Ánh Tuyết đều đặt vào lượng đường, nên cô không hề hay biết trong phòng đã đổi người.
Vì thế đến lúc eo bị ôm chặt, khuôn mặt đẹp trai, ấm áp của người đàn ông kề sát vào cô từ phía sau, cô bật cười ngã ra sau, dựa vào ngực anh theo bản năng.
"Sao chú lại đến đây?"
"Họ nói em ở phòng bếp, tôi tò mò nên đến xem thử."
"Chú ôm cháu như vậy làm cháu không có cách nào tập trung tinh thần làm bánh gato." Du Ánh Tuyết liếc anh, trên mặt vẫn luôn hiện ra nụ cười ngọt ngào.
Còn ngọt hơn cả bánh gato.
"Em đang làm cho tôi à?"
"Vâng! Chú chẳng thiếu thứ gì mà cháu lại không có gì cả, nên… Cháu chỉ có thể làm cho chú thứ này. Nhưng cháu nói trước, dù bánh có ngon hay không thì chú cũng phải ăn hết đấy."
Du Ánh Tuyết xoay người, ngang ngược nói lên yêu cầu của mình.
Kiều Phong Khang bình tĩnh nhìn gương mặt nhỏ nhắn, ngây thơ của cô mà trong lòng cuồn cuộn nhiều cảm xúc phức tạp.
Ánh mắt anh sâu xa, vẻ mặt hơi nghiêm túc.
"Ánh Tuyết! Tối mai chúng ta hẹn hò đi!"
"Hẹn hò ư?" Đôi mắt của Du Ánh Tuyết trong suốt.
"Ừ! Hẹn Hò. Nhân tiện..." Anh hơi ngập ngừng một lát, dường như quyết tâm mới mở miệng: "Tôi có chuyện muốn nói với em."
Du Ánh Tuyết tò mò nhìn anh: "Nói chuyện gì?"
"Mai rồi biết, tối nay không cho phép hỏi lại." Kiều Phong Khang xoay cô lại, anh ôm cô từ phía sau, đặt cằm trên đỉnh đầu cô: "Em nhớ mai là ngày gì chứ?"
"Vâng." Du Ánh Tuyết gật đầu.
"Tôi còn tưởng là em vẫn không tim không phổi như trước." Anh cảm động, dùng ngón tay thon dài lau sạch bột mì trên mặt cô.
Cô hơi nhíu mày, cố ý nói: "Sáng nay, dì Lý gọi điện nhắc nhở cháu từ sớm, cháu không nhớ cũng không được."
Trái tim vui vẻ lại chìm vào đáy cốc vì mấy câu của cô bé này.
Đúng là cô nhóc không có lương tâm.
Anh vẫn đặt quá nhiều hy vọng vào cô rồi.
"Em cứ bận việc của mình đi, mai còn phải đến lớp, nhớ ngủ sớm một chút!" Kiều Phong Khang buông cô ra, xoay người định ra ngoài.
"Chú ba!" Du Ánh Tuyết quay đầu, kéo tay anh. Thấy vẻ mặt anh khó coi, cô không đùa nữa mà cẩn thận hỏi anh: "Chú tức giận à?"
Kiều Phong Khang cố ý xụ mặt, cứng rắn: "Không có!"
"Cháu chỉ đùa với chú chút thôi!" Du Ánh Tuyết vội vàng giải thích: "Sáng sớm dì Lý có gọi cho cháu nhưng... Thật ra cháu đã sớm biết mai là sinh nhật chú."
"Sao tôi phải tin em?" Anh vẫn lạnh lùng, nghiêm túc, cố ý làm cô sốt ruột: "Trước đây em không nhớ ngày sinh nhật của tôi vào lòng, bây giờ không nhớ thì có gì lạ đâu? Tôi chưa từng đặt quá nhiều hy vọng vào em nên em không nhớ cũng không sao hết."
"Nhưng cháu nhớ thật mà!" Du Ánh Tuyết nóng nảy.
Cảm giác bị anh hiểu lầm thật khó chịu.
Rõ ràng da mặt cô rất mỏng, rất thẹn thùng khi bày tỏ tình cảm của mình, nhưng càng bị anh hiểu lầm, cô càng muốn anh biết được nỗi lòng của mình.
Ít nhất...
Phải để anh biết tình cảm của mình.
Cô dùng hai tay ôm cổ anh rồi nhón chân, khó khăn lắm mới đối mặt với anh: "Mặc dù lúc trước cháu có hơi quá đáng, chú vẫn luôn nhớ sinh nhật cháu nhưng cháu chẳng bao giờ nhớ sinh nhật chú, cũng chưa từng chuẩn bị quà sinh nhật cho chú..."
"Tự kiểm điểm rất chính xác."
"Nhưng đó là chuyện trước đây. Bây giờ... Khác rồi."
Ánh mắt Kiều Phong Khang càng sâu xa. Anh hơi cúi đầu, ánh mắt dụ dỗ cô: "Bây giờ khác chỗ nào?"
"Bây giờ..." Du Ánh Tuyết nhìn anh, bắt gặp ánh mắt kích động và dụ dỗ của anh, mặt cô đỏ bừng lại không dám nói tiếp: "Dù sao chú cứ biết là... Bây giờ khác rồi! Chú còn hỏi lại là biết mà còn cố hỏi!"
Cô nhìn anh một cái rồi nhanh chóng chuyển tầm mắt, tay trượt khỏi vai anh.
Nhưng...
Tay cô chưa rời đi đã bị Kiều Phong Khang bắt lại, hai tay cô lại vòng quanh cổ anh.
Anh bước về trước một bước, thân thể mềm mại của cô vô thức dựa vào kệ bếp sau lưng.
Kiều Phong Khang bình tĩnh nhìn vào mắt cô: "Tôi biết mà còn cố hỏi đấy! Ánh Tuyết! Trả lời tôi nào! Bây giờ khác trước kia ở đâu?"
Bầu không khí đột nhiên trở nên mập mờ.
Du Ánh Tuyết chỉ cảm thấy đôi mắt anh như một vòng xoáy sâu, suýt nuốt lấy cô.
Lòng cô mềm mại lạ thường, ngay cả thân thể cũng mềm nhũn. Trên mặt phủ một tầng sương mù mỏng, cô si mê nhìn anh: "Cháu đã chuẩn bị từ tháng trước, vẫn dự định đón sinh nhật với chú. Hơn nữa..."
Cô nháy mắt liên tục rồi nói nhỏ: “Cháu muốn ở bên chú..."
Câu nào cũng là lời trong lòng.
Anh hơi rung động, ánh mắt càng dâng lên nhiều tình cảm: "Em muốn cỡ nào?"
"..."
Không có từ ngữ nào có thể diễn tả.
Nhưng mỗi khi rảnh rỗi, trong đầu chỉ còn lại hình ảnh của anh.
Du Ánh Tuyết nhìn anh đầy yêu thương, sau đó ánh mắt chuyển đến môi anh.
Mắt anh càng sâu không thấy đáy, anh đợi cô...
Cô liếm môi, nhón chân hôn lên đôi môi mỏng mê người của người đàn ông. Kiều Phong Khang "Hừ" một tiếng, cô ôm cổ anh và hôn sâu hơn.
Chiếc lưỡi nhỏ bắt chước anh, quấn quýt chủ động dây dưa với anh.
Kiều Phong Khang hài lòng thở ra một hơi, hai cánh tay ôm cô thật chặt.
Từ nụ hôn có thể cảm nhận được nỗi nhớ trong bốn ngày xa cách.
Cho nên...
Hóa ra trước giờ không chỉ một mình anh nhớ cô bé này, mà cô cũng rất nhớ anh...
"Ánh Tuyết! Nếu em nhớ tôi như thế thì sau này... Dù chuyện gì xảy ra cũng đừng rời xa tôi!"
Du Ánh Tuyết đang chìm đắm trong nụ hôn lại nghe anh vừa thở dốc vừa nói nhỏ.
Cô sửng sốt gật đầu.
Được!
Không rời xa!
Trên thế giới này, rất khó tìm một người yêu mình mà mình cũng rất yêu anh ấy, nên cô có lý do gì rời xa anh?
Nếu rời xa anh, có lẽ từ đó cuộc sống của cô sẽ không còn màu sắc....
. . .
Hôm sau.
Du Ánh Tuyết dùng bữa sáng với anh từ sớm rồi quay về trường.
Tâm trạng cô rất tốt.
Phùng Linh Nhi nhìn cô, vừa "Chậc chậc" vừa lắc đầu: "Cậu xem cậu kìa! Vừa về một đêm đã giống như nạp điện. Vui sướng vậy à? Cố ý ngược đãi mấy kẻ độc thân như tớ đúng không?"
"Vậy... Hay là cậu cũng tìm một người sạc điện cho mình đi?"
"Tớ cũng muốn nha! Nhưng tớ chẳng gặp được ai làm con tim mình rung động." Phùng Linh Nhi hơi buồn rầu.
Tìm một người yêu mình đã khó, anh ta còn là người mình yêu như Du Ánh Tuyết càng khó hơn.
Phùng Linh Nhi cảm thán xong lại tiếp tục cằn nhằn với cô: "Ánh Tuyết! Đừng trách mình không nhắc cậu, người như chú ba luôn được nhiều cô gái mơ ước, cậu phải giữ chặt chú ấy đấy!"
Du Ánh Tuyết cảm thấy Phùng Linh Nhi nói rất đúng.
Chưa nói đến người khác, có thể nhắc đến Tô Hoàng Quyên. Tô Hoàng Quyên còn chưa từ bỏ ý định với anh mà!
"Vậy theo cậu... Tớ phải làm sao mới có thể giữ chặt chú ấy đây?"
"Chuyện này đơn giản mà! Kết hôn là được! Chụp con dấu của cậu lên chú ấy là được rồi."
Kết hôn à?
Du Ánh Tuyết chu miệng: "Lúc trước chú ấy có cầu hôn, nhưng tớ không đồng ý..."
"Sao cậu lại không đồng ý?" Phùng Linh Nhi cảm thấy khó hiểu.
"... Thưa cô! Tôi chỉ mới 18 tuổi. Nếu bây giờ có người cầu hôn cậu thì cậu sẽ đồng ý à?"
"Tất nhiên là đồng ý nha!" Phùng Linh Nhi gật đầu không hề chần chờ, cô ta bắt đầu dạy dỗ: "Nếu người như chú Ba của cậu, tốt mọi mặt, còn thương tớ, yêu tớ thì tại sao tớ phải từ chối? Cậu thật là... Cậu chiếm được lòng chú Ba nên mới không biết quý trọng."
"... Nhưng dù tớ đồng ý thì bây giờ tớ vẫn chưa đủ tuổi kết hôn đâu." Du Ánh Tuyết nghe cũng cảm thấy có lý, nhưng mà... "Tớ đồng ý rồi! Đợi tớ đủ tuổi kết hôn thì chúng tớ sẽ cưới. Vậy cũng đâu có gì quá đáng nhỉ?"
"Bốn năm nữa cậu mới đến tuổi kết hôn. Cậu có lòng tin duy trì tình cảm bốn năm nữa thì không sao cả. Nhưng để tránh các sự cố đột ngột, tốt nhất bây giờ nên đính hôn."
Đính hôn ư?
Thật ra Du Ánh Tuyết cảm thấy đính hôn cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Cũng giống như cô và Minh Đức... Mặc dù đính hôn rất sớm nhưng kết quả...
Nhưng nếu thật sự coi đính hôn là một món quà tặng anh, thì đó cũng là một cách hay!
Du Ánh Tuyết suy nghĩ một chút, trong lòng đã quyết định.
Buổi trưa, vừa hết giờ học cô lập tức kéo Phùng Linh Nhi đi dạo siêu thị, cô chọn một cặp nhẫn đôi đơn giản nhưng rất xinh xắn.
Tất nhiên cô quẹt thẻ của anh.
Suốt buổi chiều Du Ánh Tuyết đều suy nghĩ về chuyện buổi tối.
Vừa nghĩ đến chuyện muốn chủ động cầu hôn anh là cô lại căng thẳng muốn chết. Nhưng vừa đoán phản ứng của anh, vẻ mặt anh là cô lại thấy ngọt ngào khó tả.
Chỉ sờ sờ chiếc nhẫn mà tim cô như sắp bay ra ngoài.
Học xong tiết cuối đã hơn 5 giờ chiều.
Khi Du Ánh Tuyết cầm bánh gato và chiếc nhẫn vừa mua đến cổng trường, tài xế đã đứng đợi sẵn.
"Cô Ánh Tuyết! Cậu Khang đã đợi cô ở phòng ăn."
Du Ánh Tuyết khẽ gật đầu rồi ngồi lên xe.
Xe chạy băng băng trên đường.
Ánh mắt Du Ánh Tuyết vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn nắng chiều bao phủ cả thành phố, nhìn gió hoàng hôn thổi, cô cảm thấy không khí thật trong lành.
Mọi thứ đều thật đẹp...
Khi sắp đến phòng ăn, điện thoại đột ngột reo lên.
Cô còn tưởng là Kiều Phong Khang gọi điện nhưng lấy điện thoại ra lại thấy một dãy số lạ.
Cô nghe máy mà không suy nghĩ nhiều.
"Chị đây!"
Du Ánh Tuyết vẫn chưa mở miệng đã nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói không quen thuộc lắm.
Nhưng chỉ với hai chữ, Du Ánh Tuyết đã biết là ai.
Một vị khách không có ý tốt. Cô lập tức ngồi thẳng lên: "Chị Quyên!"
"Hôm nay là sinh nhật Phong Khang, chị nghĩ em định đón sinh nhật với anh ấy phải không?"
Tô Hoàng Quyên không giỏi vòng vo.
Du Ánh Tuyết cũng nói thẳng: "Vâng. Chúng tôi chuẩn bị hẹn hò. Chị Quyên có việc gì vậy?"
"Hẹn hò à?" Tô Hoàng Quyên cười nhẹ: "Bây giờ mẹ em còn nằm viện, biến thành người tàn tật mà em còn có tâm trạng hẹn hò. Không! Nói đúng hơn là sao em có tâm trạng hẹn hò với kẻ làm mẹ em tàn tật chứ? Nếu mẹ em biết em bất hiếu như vậy thì bà ấy sẽ đau lòng đến cỡ nào?"
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!