Giọng điệu của Du Ánh Tuyết vô cùng lạnh lùng. Cô không muốn nói gì thêm nữa nữa, vì thế định ngắt điện thoại.
Thế nhưng...
Ở đầu dây kia, giọng nói của Tô Hoàng Quyên lại truyền đến.
"Mẹ của chị tên là Lâm Vân Thanh."
Ngón tay định ngắt kết nối của Du Ánh Tuyết bất ngờ dừng lại. Trong chớp mắt, ngay cả hô hấp cũng trở nên căng thẳng.
Thế nhưng, hết lần này đến lần khác cô lại không dám ôm nhiều hy vọng.
Phải biết rõ một điều...
Hy vọng càng nhiều, thất vọng càng nhiều.
Ngày trước, chính miệng chú ba đã nói với cô rằng mẹ đã mất.
"Chị có biết tên của mẹ tôi thì cũng không có gì lạ. Tô Hoàng Quyên, chuyện này không đùa được đâu."
"Tin hay không tùy em. Hơn nữa, chị không những biết mẹ em còn sống mà ngay cả chú ba em, Kiều Phong Khang cũng biết rõ, chẳng qua anh ấy vẫn cố ý gạt em. Với lại, chuyện anh ấy giấu diếm em còn rất nhiều."
Du Ánh Tuyết cắn môi: "Tôi sẽ không tin lời đâm thọc của chị đâu."
"Du Ánh Tuyết, có phải đâm thọc hay không thì em có thể tự đi kiểm chứng. Hiện tại mẹ chị đang nằm ở phòng vip 808 khu nội trú bệnh viện Vân Sam. Em đến đấy xem là biết mà!"
Tô Hoàng Quyên nói xong, không đợi Du Ánh Tuyết ngắt điện thoại mà tự mình cúp máy trước.
Nghe tiếng "Tút...tút..." từ đầu dây bên kia, thật lâu sau, trong đầu Du Ánh Tuyết vẫn hoàn toàn trống rỗng.
Đến khi tỉnh táo lại chỉ nhớ được bệnh viện Vân Sam và ba con số “808”.
"Tài xế, quay xe đi!"
Cô đột nhiên cao giọng.
Tài xế phía trước bị dọa hoảng sợ. Có chút bối rối nên nhìn cô.
"Tôi nói là quay xe! Nhanh lên!" Du Ánh Tuyết lại cao giọng.
"Cô Ánh Tuyết, sắp tới nhà hàng rồi."
"Không đến nhà hàng nữa, đi bệnh viện! Bệnh viện Vân Sam! Chú đi nhanh một chút giúp tôi!" Du Ánh Tuyết kích động đến nỗi khóe mắt cũng hơi phiếm hồng.
Tài xế bị tâm trạng của cô dọa sợ, còn tưởng xảy ra chuyện gì, không dám chậm trễ, nhanh chóng tìm điểm quay đầu xe, chạy thẳng đến bệnh viện Vân Sam.
Dọc đường đi, Du Ánh Tuyết căng thẳng siết chặt hai tay đặt trên đùi.
Cô tự nhủ với chính mình, không cần hy vọng quá nhiều. Hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng nhiều.
Cảm giác này thật sự không dễ chịu chút nào.
Thế nhưng, ngay cả tự nhủ với chính mình như vậy, trái tim cô vẫn đập loạn.
Rõ ràng chỉ có 20 phút chạy xe mà sao cô lại thấy dài đằng đẵng như đã qua 20 tiếng rồi.
Xe vừa dừng lại bên đường, Du Ánh Tuyết đã mở cửa chạy xuống.
"Cô Ánh Tuyết, chú ý an toàn!"
Tài xế xuống xe, kinh hồn bạt vía nhìn cô băng qua đường cái, gào giọng nhắc nhở.
Nói cho cùng, cô Ánh Tuyết mà xảy ra chuyện gì thì ngài Phong Khang sẽ không tha thứ cho chính mình.
Thế nhưng, Du Ánh Tuyết từ đầu đến cuối đều không nghe thấy tiếng của tài xế. Giờ phút này, cả thế giới của cô chỉ còn lại “Phòng vip 808”.
Cô hy vọng Tô Hoàng Quyên không lừa gạt mình.
Cô đi thẳng đến khu nội trú bệnh viện, tìm đến phòng vip 808, cô nghĩ rằng mình sẽ kích động xông thẳng vào phòng.
Thế nhưng...
Bày tay đã nắm lấy tay nắm cửa lại bất động tại đó, một cử động nhỏ cũng không dám.
Ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.
Chờ đợi.
Không dám tin, nhưng vẫn cứ chờ mong.
Thế nhưng...
Trong lòng lại càng cảm thấy sợ hãi.
Sợ rằng sau khi mở cửa, thứ chờ đợi mình lại là niềm vui trống rỗng như múc nước bằng giỏ tre.
Cảm giác như thế này, mỗi khi cô mơ thấy cha mẹ mình đều xuất hiện, vô cùng đau đớn.
Cô thấy mình không ổn cho lắm.
Cảm giác ấy tệ đến nỗi không dám trải qua lần nữa...
Hít thở thật sâu, đang muốn gõ cửa, cánh cửa đột nhiên có động tĩnh.
Du Ánh Tuyết hoàn hồn, theo bản năng lùi lại, tựa vào một bên tường.
Hai y tá từ trong phòng đi ra, cửa bị đóng lại, chỉ nghe thấy họ nói: “Mặc dù bà Vân Thanh nằm phòng bệnh tốt như thế này nhưng vẫn thật đáng thương.”
Du Ánh Tuyết lập tức run rẩy.
Bà Vân Thanh…
“Đúng thế, có duy nhất một cô con gái mà cũng không thể tìm thấy, bây giờ chớp mắt đã thành người xa lạ. Mặc dù ngài Phong Khang chăm sóc rất chu đáo, nhưng lại chẳng phải người một nhà. Sau này, chẳng may thật sự không đi được nữa thì cũng thật đáng tiếc… Ngài Phong Khang cũng không thể chăm sóc bà ấy cả đời được.” Người y tá còn lại nói tiếp.
“Không phải là ngài Phong Khang khiến bà Vân Thanh trở thành người tàn tật sao?” Y tá nhỏ giọng “Nghe được lúc bọn họ nói chuyện, e rằng giữa bọn họ còn có mối căm thù sâu sắc nào đó. Nếu không cũng không đến nỗi biến người ta thành người tàn tật, đúng không?”
“Cho nên ngài Phong Khang mỗi ngày đều đến đây thăm bà ấy, đại khái là do cảm thấy áy náy sao?”
“Ngài Phong Khang mà các người nói đến là ai?”
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên bị giọng nói trong trẻo lạnh lùng cắt ngang.
Theo bản năng nhìn về nơi phát ra giọng nói kia, hai người y tá bị Du Ánh Tuyết đứng trong góc dọa nhảy dựng.
“Ngài Phong Khang mà các người nói… rốt cuộc là ai?”
Cô lặp lại một lần nữa.
Sắc mặt trắng bệch, mỗi một chữ nói ra đều mang theo chút run rẩy.
Hai người y tá cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, lại nhìn sắc mặt trắng bệch của Ánh Tuyết, mới cẩn thận nói: “Chính là…là ngài Kiều Phong Khang.”
“Các người nói vớ vẩn gì đó!” Cô kích động phản bác “Chú ấy sẽ không làm ra những chuyện thế này! Không có chuyện chú ấy làm tổn thương người khác!”
Càng không thể làm tổn thương mẹ của cô.
Cô nhất định không tin.
“Chính miệng ngài Phong Khang thừa nhận chứ không phải chúng tôi nói lung tung. Nhưng mà cô là ai, vì cái gì mà đột nhiên lại hỏi chúng tôi nhiều thế?”
“Có phải là có quan hệ gì với cô không?”
Đối mặt với nghi ngờ chất vấn của một người chẳng biết từ đâu tới, hai vị y tá hiển nhiên nhất trí đồng lòng, tỏ ra vô cùng cảnh giác.
Gạt bỏ cảm xúc kích động, giọng nói cũng rõ ràng hơn một chút.
Du Ánh Tuyết từ đầu đến cuối không thể tin được.
Thật sự là chính miệng chú thừa nhận sao? Chú thật sự đã làm hại “bà Vân Thanh” trong phòng bệnh kia sao?
Cô nhắm mắt, hàng lông mi run rẩy.
Lập tức sợ hãi người nằm trong phòng bệnh kia chính là mẹ mình.
Giữa những dòng cảm xúc hỗn độn, tay cô chậm rãi đặt lên tay nắm cửa.
Thật lâu sau, thở sâu, mở cửa phòng bệnh ra.
“Này, cô làm gì thế? Cô tìm ai thế?”
“Bà Vân Thanh vừa mới ngủ, bây giờ không thể tiếp khách được!”
Hai người y tá lo lắng ầm ĩ ảnh hưởng đến Lâm Vân Thanh, lập tức ngăn Du Ánh Tuyết lại.
Thế nhưng…
Cả hai người họ ngây người khi nhìn thấy Du Ánh Tuyết không nói lời nào nhưng nước mắt thì rơi lã chã.
Tuy rằng hai người bọn họ vẫn đúng ngăn ở phía trước, thế nhưng chỉ cần một khe hở nhỏ, Du Ánh Tuyết cũng đã thấy rõ ràng.
Trong phòng bệnh xa hoa, sạch sẽ còn thoang thoảng hương hoa.
Bà nằm im lặng trên giường lớn, hiển nhiên là bị đau khổ giày vò, cả người tiều tụy không chịu nổi, sắc mặt tái nhợt không còn chút sức sống.
Đầu giường của bà đặt một hộp nhạc đã rách tươm.
Hộp nhạc kia đến bây giờ Du Ánh Tuyết vẫn còn nhớ rõ.
Còn bà ấy hiển nhiên đã bị tiếng động đánh thức. Lông mi chớp chớp, mở mắt ra, khó nhọc đưa mắt nhìn về phía cửa ra vào.
Con ngươi vô thần trống rỗng đến khi đối diện với tầm mắt của Du Ánh Tuyết thì lập tức chấn động.
Sau đó là kinh ngạc.
Không thể tin được.
Sau đó, đôi tay run rẩy chống xuống giường, nửa thân trên động đậy.
Vừa mới hoàn thành phẫu thuật, miệng vết thương đau như kim châm, vì gãy chân nên toàn thân bà đã không còn sức lực nữa, chỉ một động tác nhỏ vậy thôi cũng đã khiến toàn thân chảy ra mồ hôi lạnh.
Thế nhưng, giây phút này, bà lại không còn cảm thấy đau nữa.
“Bà Vân Thanh, bác sĩ đã dặn bà không thể cử động! Hiện tại không thể để xảy ra bất cứ chuyện gì bất trắc!” Cô y tá sốt ruột, vội vàng chạy tới bên giường, muốn giúp bà nằm lại ngay ngắn.
“Ánh Tuyết…”
Lâm Vân Thanh không thể nằm xuống nữa, đôi môi khô nứt tái nhợt giật giật, nói ra cái tên này.
Giống như Du Ánh Tuyết đang đứng trước cửa, xúc động đến nước mắt trào ra, làm thế nào cũng không thể ngừng lại được.
Máu mủ tình thâm.
Cho dù đã 6 năm trôi qua, dù cho chỉ liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra con gái của mình.
“Mẹ!” Du Ánh Tuyết bừng tỉnh khỏi giấc mộng, kích động thấp giọng nức nở gọi một tiếng.
Chạy tới ôm lấy cổ Lâm Vân Thanh.
Khuôn mặt vùi thật sâu vào lồng ngực ấm áp mình tha thiết mong ước, dường như nỗi tủi thân bao nhiêu năm trong nháy mắt đều bộc phát ra.
Cô không để ý đến hình tượng nữa, “òa” một tiếng khóc lớn.
Lập tức hai mẹ con ở trong phòng bệnh ôm nhau khóc nức nở.
Tựa như tất cả đau đớn của bao nhiêu năm chia lìa đều tuôn ra theo dòng nước mắt.
Hai người y tá nhìn nhau, rốt cuộc lúc này mới hiểu rõ mọi chuyện.
Sau đó…
Lo lắng cho tình trạng của người bệnh, không thể không nhắc nhở: “Cô Ánh Tuyết, mẹ cô hiện còn là người bệnh, phải nằm xuống. Nếu không xảy ra chuyện gì chúng tôi không chịu trách nhiệm nổi đâu.”
Có người nhắc nhở, Du Ánh Tuyết lúc này mới nhớ ra.
Vừa lau nước mắt vừa vội vàng rời khỏi lồng ngực của mẹ.
“Mẹ, mẹ mau nằm xuống đi… mẹ đừng nhúc nhích.”
Du Ánh Tuyết đứng lên, tự tay chỉnh lại gối đầu cho mẹ, cẩn thận từng chút một đỡ Lâm Vân Thanh nằm xuống.
Toàn bộ quá trình đều không nhờ đến tay người khác.
Lâm Vân Thanh rưng rưng hai mắt, vẫn nhìn Du Ánh Tuyết.
Đợi đến khi nằm xuống, vội vàng nắm chặt lấy tay của cô, một giây cũng không dám lơ là.
Sợ rằng tất thảy chỉ là giấc mơ. Tỉnh lại rồi, tất cả đều vụn vỡ…
Nước mắt của Du Ánh Tuyết cuối cùng vẫn không ngừng chảy, rất nhiều câu hỏi, rất nhiều chuyện vẫn chưa thể giải thích, thế nhưng…
Xúc động trào dâng, cuối cùng vẫn không biết bắt đầu từ đâu.
Gặp lại như vậy, cảm giác không chân thật ngỡ như đang mơ.
Cô càng không hiểu nổi, người chú ba nói rằng không còn nữa, tại sao lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
“Ánh Tuyết nhà chúng ta…lớn thật rồi!” Lâm Vân Thanh rưng rưng, cười nói.
Nâng bàn tay dịu dàng quyến luyến vỗ về hai má của Du Ánh Tuyết, đôi mắt nhìn con như thể bù đắp cho những năm tháng xa cách kia.
Thân là mẹ mà lại bỏ lỡ quá trình trưởng thành của hai người con, loại cảm giác này, cứ nghĩ đến lại thấy đau đến tận tâm can.
Mỗi khi đêm về, nghĩ đến hai đứa con không biết lưu lạc phương nào, bà vẫn luôn trằn trọc triền miên.
Hiện giờ…
Thật tốt!
Thật tốt làm sao, con của bà, vẫn còn sống.
“Mẹ vẫn đẹp như xưa.” Du Ánh Tuyết nhỏ giọng cười.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!