“Tôi… Tôi làm ngay.” Cô ta không dám tiếp tục khiêu khích, chỉ còn cách ký thật nhanh.
Trời ơi, lúc nghe mọi người nói Kiều Phong Khang đáng sợ, cô ta còn tưởng là nói quá.
Sao một người đàn ông vạn người mê như vậy lại có thể là con người đáng sợ thế kia chứ?
Ngay lúc này…
Cô ta chỉ nghĩ ký kết thật nhanh rồi lập tức “bỏ của chạy lấy người”.
Du Ánh Tuyết đứng trước cửa phòng 808 một hồi mới dám gõ cửa.
“Vào đi.”
Bên trong phát ra giọng nói của người đàn ông, cô hơi kinh ngạc, hít sâu một hơi rồi đẩy cửa đi vào.
Hồ Minh Tuấn, Trần Thanh Tùng, Lê Tiến Minh, ba người bọn họ ngừng chơi bài tú-lơ-khơ, cùng nhìn về phía cửa ra vào. Thấy người vừa bước vào là Du Ánh Tuyết, bọn họ nhìn nhau không khỏi nhướng mày.
Bọn họ đều biết rằng cô và Kiều Phong Khang đã chia tay, cho nên họ khá ngạc nhiên khi Du Ánh Tuyết đến đây.
“Cô bạn nhỏ, có chuyện gì sao?”
Người đầu tiên lên tiếng chính là Trần Thanh Tùng.
Du Ánh Tuyết nhìn quanh một vòng, cô không thấy Kiều Phong Khang, ngược lại… cô nhìn thấy cánh cửa phía bên trong thì lập tức chú ý đến.
“Chú ba ở bên trong phải không? Và chú ấy đang ở cùng người phụ nữ chú ấy thích?”
Nghĩ vậy, ánh mắt Du Ánh Tuyết tối sầm lại. Hơi thở của cô trở nên gấp gáp hơn.
“Cô đến tìm Phong Khang hả?” Lê Tiến Minh cũng nhìn theo cô, hướng ánh mắt về phía cánh cửa đang đóng chặt. “Hiện tại Phong Khang có chuyện rất quan trọng, e là không thể gặp cô rồi.”
Quả nhiên… ở trong đó? Anh cùng với một người phụ nữ có chuyện rất quan trọng sao?
Du Ánh Tuyết chắp hai tay lại, cố dùng sức cắn chặt môi không để mình lên tiếng.
“Không thì cô ngồi chờ một lát, có chỗ chờ bên kia.” Hồ Minh Tuấn mở miệng.
Nghe vậy, Du Ánh Tuyết không chút do dự liền lập tức tiến vào.
Ở bên trong khói mù mịt, mùi rượu nồng nặc.
Du Ánh Tuyết liếc mắt đánh giá sự việc, thấy bên cạnh là một bàn trà, trên đó đặt năm cái ly rượu đã được sử dụng. Ngoài ra…
Trên ghế sofa có túi xách của phụ nữ cùng với… áo khoác của Kiều Phong Khang.
Mọi thứ đều hiển hiện trước mắt không chút giả dối.
Trái tim của Du Ánh Tuyết chùng xuống, nhịp đập chậm lại.
Ngẩn ngơ nhìn cánh cửa đang đóng chặt, cô thấy trái tim đập loạn nhịp.
“Cô muốn uống gì, hay uống trà nhé?” Hồ Minh Tuấn hỏi Du Ánh Tuyết.
Du Ánh Tuyết vẫn chưa hoàn hồn, ánh mắt cô vẫn dán chặt vào cánh cửa đang đóng kia.
Lê Tiến Minh đứng dậy, từ phía sau đỡ lấy hai vai cô, xoay người cô sang hướng khác.
Anh ta đỡ cô đến ngồi cùng chỗ với bọn họ: “Cô đừng nhìn vào trong đó, chú ba của cô đang nói chuyện yêu đương, không có gì hay ho cả.”
“Đang nói chuyện yêu đương?”
Ngón tay Du Ánh Tuyết dường như đã bấm vào da thịt cô.
Dùng ánh mắt lạnh lùng, cô hỏi: “Bọn họ định nói chuyện yêu đương bao lâu?”
“Vừa mới vào không lâu. Thật khó thấy hai người hòa hợp với nhau như vậy, có thể cần một chút thời gian.” Trần Thanh Tùng nói tiếp.
Anh ta vừa nói vừa liếc nhìn cô gái nhỏ dò xét thái độ.
Hừ, anh ta không thể tin nổi trên đời này lại có người phụ nữ muốn từ bỏ Phong Khang.
Có lẽ không gì là không thể, phải trải nghiệm một lần mới biết?
“Nhưng… tôi có chuyện muốn nói với chú ba.”
“Cô chờ đi, đợi đến lúc bọn họ ra ngoài.”
Thật sự lúc này cô không thể chờ đợi thêm được nữa. Mặc kệ bên trong kia bọn họ đang bộ dạng gì, ít nhất cô muốn tận mắt nhìn thấy.
Du Ánh Tuyết đứng dậy, cất bước nhẹ nhàng đi đến căn phòng kia. Ba người còn lại không ai cản cô lại, họ chỉ nhìn nhau cười trừ. Xem ra cô gái nhỏ đã để ý đến chú ba rồi.
Trong đôi mắt to tròn xinh đẹp, nước mắt bắt đầu rơi, trông thật đáng thương.
Du Ánh Tuyết đưa tay ra định mở cửa.
Cô nghĩ mình phải lấy hết can đảm mở cửa ra, nhưng khi cầm lấy tay nắm cửa, cô lại thấy trong lòng trống rỗng. Sau khi hít sâu vài hơi, cô từ từ mở cánh cửa ra.
Đẩy cửa vào, hình ảnh bên trong làm cho đầu óc cô vang lên tiếng “ong ong”, ngay lập tức mặt cô xám như tro bếp.
Cô muốn thu lại tầm mắt của mình, không muốn xem, nhưng dù có làm thế nào thì cảnh tượng đó vẫn đập vào mắt.
Thứ hình ảnh kia giống như một nhát dao sắc bén, từng chút từng chút đâm vào trái tim cô, đâm vào da thịt, máu huyết của cô.
Một người phụ nữ xinh đẹp và trưởng thành đang đứng bên cạnh thân xác một người đàn ông. Cô ta đặt tay lên ngực người đàn ông, đang cài từng chiếc cúc áo.
Trên cổ áo sơ mi của người đàn ông, thậm chí ở cổ, vành tai của người này đều có dấu son môi đầy mê hoặc của phụ nữ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!