“Bàn luận về tớ ư?” Du Ánh Tuyết thực sự không biết mình có gì đáng để họ bàn tán.
“Ừ. Cậu biết không, lúc khai giảng, cậu và chú ba của cậu cùng đến trường đi dạo một vòng đã có bao nhiêu người ngưỡng mộ lẫn đố kỵ. Bây giờ chú ba cậu… không phải như kia cũng tốt. Cứ đến tối là các lớp khác lại trở nên xôn xao, bọn họ đều đợi cậu, đến xem kịch hay của cậu. Tớ sắp bị bọn họ làm cho tức chết rồi.”
Phùng Linh Nhi càng nói càng tức giận.
Du Ánh Tuyết chỉ thấy đau đầu khó xử, còn Phùng Linh Nhi vẫn lảm nhảm ở bên cạnh: “Du Ánh Tuyết, lần này chú ba cậu thật sự rất quá đáng. Tớ đã biết đàn ông ba mươi tuổi không đáng tin cậy mà, thủ đoạn chơi bời phụ nữ của bọn họ đâu phải là thứ mà một cô gái mười tám tuổi như cậu có thể chịu được? Lần này may là tớ được tận mắt chứng kiến, còn không biết có bao nhiêu chuyện mà chúng ta không nhìn thấy nữa. Tớ vẫn thấy Minh Đức đáng tin hơn nhiều.”
Phùng Linh Nhi là một người có tính cách chính trực, không dung tha cái ác. Cô ấy bô lô ba la nói một tràng vẫn chưa thấy hả giận.
Đợi cô ấy nói xong, Du Ánh Tuyết mới nhẹ giọng giải thích: “Thực ra mọi chuyện không như cậu nghĩ đâu. Cậu, không, chúng ta đều hiểu nhầm rồi.”
“Ánh Tuyết, cậu không nên bị tình yêu làm cho mê muội, anh ta nói gì cậu đều tin sao?”
Du Ánh Tuyết nghĩ, có lẽ bản thân đã thật sự bị anh làm cho mê muội đầu óc.
Ít nhất, những gì anh nói, chỉ cần là anh nói thì cô đều tin, thậm chí còn tin đến không chút nghi ngờ.
“Không nói với cậu nữa, tớ phải gọi điện cho mẹ đây. Ngày mai đến trường tớ lại nói chuyện với cậu.”
“Cái gì? Mẹ cậu á? Ồ, cậu có thêm một người mẹ từ khi nào mà tớ không biết vậy?” Phùng Linh Nhi mờ mịt.
“Nói ra thì dài lắm, ngày mai tớ sẽ kể kỹ với cậu.”
Sau khi Du Ánh Tuyết và Phùng Linh Nhi cúp điện thoại, cô lại nhìn đồng hồ, đoán chừng bây giờ mẹ đã dậy, cô bèn gọi đến điện thoại trong phòng bệnh.
Quả nhiên, Lâm Vân Thanh vừa mới tỉnh giấc.
“Sao lại gọi sớm vậy? Con đã ăn sáng chưa?” Lâm Vân Thanh hỏi.
“Vâng, con ăn rồi ạ. Mẹ, nghe giọng mẹ thì có vẻ tinh thần mẹ đã tốt hơn hôm qua rất nhiều.” Du Ánh Tuyết cũng thấy được vui vẻ thanh thản. Mỗi giây mỗi phút cô đều cầu nguyện cho mẹ được bình an.
Nếu không...
Làm sao cô có thể thản nhiên đối diện với Kiều Phong Khang, người đã làm tổn thương mẹ mình chứ.
“Bây giờ con đang ở trường hả?” Lâm Vân Thanh hỏi.
Du Ánh Tuyết thấy hơi chột dạ, cô biết mẹ không thích cô ở bên cạnh chú ba.
Thứ nhất đương nhiên là vì chuyện chú ba đã làm mẹ cô bị thương, thứ hai là vì trong mắt mẹ cô, quan hệ giữa cô và Kiều Phong Khang là quan hệ giữa cha nuôi và con gái. Mối quan hệ này không được bậc bề trên đồng ý, đây cũng là điều dễ hiểu. Giống như bà cụ luôn không muốn để hai người họ được ở bên nhau.
“Vâng...” Cô chột dạ chải những sợi tóc vương trên trán, đáp: “Tối qua con với bạn học chơi ở câu lạc bộ rất muộn, bệnh viện lại đóng cửa không vào được nên con dứt khoát quay lại trường.”
“Ở trường thì tốt. Con nhớ phải chăm chỉ học hành, đừng nghĩ đến những chuyện lung tung lộn xộn, biết chưa? Con không cần lo lắng cho mẹ, mẹ ở đây đã có người chăm sóc. Con chỉ cần chăm sóc tốt cho bản thân là được.”
Những chuyện lung tung lộn xộn mà mẹ cô nói, có lẽ là đang ngầm ám chỉ chuyện kia.
Nếu bà ấy biết cô không những không cắt đứt quan hệ với chú ba mà bây giờ còn sống chung với chú ấy, hẳn là bà ấy sẽ buồn và thất vọng lắm.
Tâm trạng Du Ánh Tuyết càng trở nên nặng nề, cô thở dài, gật đầu đáp: “Vâng, con biết rồi ạ.”
Nói chuyện với mẹ thêm vài câu cô mới cúp máy.
Du Ánh Tuyết hơi ủ rũ co người trên ghế sô pha, nắm chặt lấy cặp nhẫn đeo trên cổ, nhìn đến ngẩn người.
Cặp nhẫn này... giữa bọn họ, thật sự còn cơ hội để đeo không?
Nếu bọn họ thật sự muốn tiếp tục, ngoài đối mặt với sự ngăn cản của ông cụ và bà cụ ra, bây giờ... còn có thêm một người mẹ. Hơn nữa, đó còn là người mà cô rất để tâm.
Lúc cô đang suy nghĩ lung tung thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Ngay sau đó là giọng nói của người giúp việc: “Anh Nghiêm Sơn.”
“Tổng giám đốc Khang bảo tôi đến phòng đọc sách lấy tài liệu.” Nghiêm Danh Sơn vừa nói vừa cởi giày.
“Anh theo tôi lên tầng.” Người giúp việc dẫn anh ta vào cửa.
Du Ánh Tuyết định thần lại, cô theo bản năng cất cặp nhẫn đi, đeo lại lên cổ rồi cẩn thận nhét nó vào trong áo.
Cô đứng dậy, Nghiêm Danh Sơn đã vào nhà. Lúc đi ngang qua Du Ánh Tuyết, anh ta khẽ gật đầu, chào cô một cách lịch sự: “Cô Ánh Tuyết.”
Du Ánh Tuyết cắn môi, miễn cưỡng coi như một lời đáp lại.
So với trước đây, bây giờ thái độ của cô đã xa lạ hơn rất nhiều.
Nghiêm Danh Sơn biết, hẳn là Du Ánh Tuyết đang giận lây sang anh ta vì chuyện của mẹ cô. Dù sao anh ta cũng là người đích thân đi tìm chủ nhà trọ.
“Cô Ánh Tuyết.”
Anh ta đi được nửa đường, đứng trên cầu thang, đột nhiên dừng bước quay đầu lại nhìn cô.
Du Ánh Tuyết khó hiểu nhìn anh ta: “Có chuyện gì à?”
“Quả thực là tôi có chuyện muốn giải thích với cô một chút.”
Du Ánh Tuyết nhìn thấu ý đồ của anh ta, đáp lời với thái độ không nóng không lạnh: “Nếu là vì chuyện của mẹ tôi thì không cần phải giải thích gì hết.”
“Chính là vì chuyện này mới cần phải giải thích. Nếu như tôi không nói, tổng giám đốc Khang chắc chắn sẽ không nói sự thật cho cô biết đâu.”
Nghe anh ta nói vậy, nghe thấy chuyện có liên quan đến Kiều Phong Khang, Du Ánh Tuyết không thể không thừa nhận bản thân cô không chỉ có hứng thú mà còn rất quan tâm.
Cô đứng dậy, ngẩng đầu nhìn anh ta từ dưới nhìn lên: “Vậy anh nói đi.”
“Tôi rất lấy làm tiếc về chuyện của mẹ cô, nhưng cô thực sự đã hiểu lầm tổng giám đốc Khang rồi, cũng hiểm lầm tôi nữa. Lúc đầu, mẹ cô sống trong một tòa nhà nguy hiểm, điều kiện cực kỳ tệ. Tổng giám đốc Khang lo lắng tuổi tác bà ấy đã cao, sức khỏe không chịu đựng được hoàn cảnh sống như vậy nên mới muốn bà ấy đổi sang một nơi ở khác. Vì điều kiện tiên quyết là không được để lộ thân phận của tổng giám đốc nên đành phải để vợ chủ nhà nghĩ cách. Nhưng lúc vợ chủ nhà chưa kịp nghĩ ra cách gì thì chủ nhà đã đuổi bà ấy đi một cách thô bạo, hơn nữa còn làm bà ấy bị thương.”
“Nhưng tôi dám cam đoan với cô là việc tên chủ nhà kia nhận được tin nhắn “đuổi bà ấy đi” không có bất cứ liên quan gì đến tôi, và tổng giám đốc Khang càng không có liên quan gì đến chuyện này. Mấy ngày nay kết quả điều tra của tôi cũng đã hiện rõ, có người đã trả tiền cho chủ nhà, bảo ông ta đuổi mẹ cô đi. Về phần người đó là ai thì chúng tôi vẫn chưa biết, nhưng tôi tin anh ấy sẽ nhanh chóng tra ra.”
Du Ánh Tuyết sửng sốt. Thông tin mà Nghiêm Danh Sơn đem đến cho cô quá nhiều, khiến cô hơi có chút không chuẩn bị kịp.
Cô ngẩn ra tại chỗ.
Chỉ nghe thấy Nghiêm Danh Sơn nói tiếp: “Nếu đã nói đến đây rồi, tôi sẽ nói thêm vài lời không nên. Thực ra tổng giám đốc Khang đối với cô Ánh Tuyết thế nào, chắc hẳn cô là người biết rõ hơn một người ngoài như tôi. Nếu cô Ánh Tuyết muốn có sao trên trời, anh ấy sẽ không nói đến lời thứ hai, nghĩ cách cố gắng hết sức hái xuống cho cô. Nếu tổng giám đốc đã quan tâm cô như vậy, sao anh ấy có thể nỡ lòng làm tổn thương mẹ cô, chăm sóc bà ấy còn không kịp nữa là. Mấy hôm nay, dù bận việc ở công ty đến đâu thì tổng giám đốc cũng phải đích thân đến bệnh viện, cho dù ngày nào bà ấy cũng đuổi người. Anh ấy lo bà đã ngán những món canh đó liền dặn dò nhà bếp của bệnh viện đổi các loại công thức nấu ăn khác nhau. Hôm qua anh ấy còn đặc biệt mời một vị đầu bếp nổi tiếng đến, đổi lại thực đơn cho bà ấy. Cô Ánh Tuyết nên là người hiểu tâm tư của tổng giám đốc Khang hơn ai hết mới đúng chứ.”
Du Ánh Tuyết nghe vậy, ánh mắt hơi lóe lên, sau cú sốc, trong lòng cô bỗng dâng lên vô vàn những cảm xúc phức tạp.
Cho nên... hóa ra, kỳ thực anh đã làm rất nhiều chuyện mà cô không biết, vì cô mà cũng vì mẹ của cô.
Từ trước đến nay anh chỉ âm thầm làm những chuyện đó, chưa từng biết phải nói gì.
Còn cô... lại luôn hiểu lầm anh, thậm chí còn mắng anh đê tiện, ích kỷ, biến thái và dơ bẩn.
Du Ánh Tuyết hít một hơi thật sâu, nghĩ đến những lời buộc tội chết tiệt của mình cô chỉ cảm thấy mình quá cay nghiệt và quá đáng.
Làm sao đây? Bây giờ cô rất muốn chạy đi tìm anh, nóng lòng muốn được gặp anh.
Nghiêm Danh Sơn như nhìn thấu suy nghĩ của Du Ánh Tuyết, anh ta nói: “Hôm nay tổng giám đốc Khang sẽ rất bận, phải gặp mặt rất nhiều khách hàng. Cô Ánh Tuyết vẫn nên ở nhà đợi anh ấy về thì hơn.”
“Được, vậy tôi sẽ đợi anh ấy.” Du Ánh Tuyết ngoan ngoãn đồng ý.
Anh vốn đã rất bận và mệt, cô không nên đến quấy rầy công việc của anh.
Nghiêm Danh Sơn đã lấy tài liệu và rời đi.
Du Ánh Tuyết luôn nghĩ về những lời anh ta nói, chẳng trách y tá luôn nói suất ăn mà bệnh viện đưa tới càng ngày càng ngon, hơn nữa còn hoàn toàn khác biệt so với các phòng bệnh khác. Cô hoàn toàn không để tâm chút nào, chỉ cho rằng đó là bữa ăn đặc biệt dành cho phòng VIP.
Không ngờ, hóa ra anh đã tốn rất nhiều công sức như vậy.
Hơn nữa, anh thực sự không muốn làm mẹ cô bị thương. Mà ngược lại, anh còn chăm sóc bà ấy rất tốt.
Như vậy thật tốt! Cô không yêu nhầm người. Người đàn ông này có tính khí rất ngang ngược, lúc anh tức giận rất đáng sợ, vừa bá đạo vừa cường hãn...
Nhưng dù vậy, anh vẫn đáng được yêu. Thậm chí còn rất xứng đáng.
Những chuyện mà cô không suy xét tới anh đều thay cô suy xét, cô không chăm sóc được mẹ, anh cũng thay cô chăm sóc.
Giờ phút này, tâm sự tích tụ trong lòng Du Ánh Tuyết rất lâu đột nhiên được sáng tỏ thông suốt. Vết thương trên người cô giống như được chữa lành ngay lập tức, trở nên bớt đau đớn hơn.
Cô vẫn chưa kịp nghĩ kỹ xem rốt cuộc người hại mẹ cô có thể là ai thì trong tiềm thức, cô đã tạm thời vứt bỏ những chuyện không vui đó theo bản năng.
Chỉ cần không phải là anh.
Chỉ cần không phải là anh, cô không sợ bất cứ điều gì nữa.
Du Ánh Tuyết nhớ đến điều gì đó, chậm rãi đi vào bếp. Dì Lý thấy cô bước vào cũng nhanh chóng đi theo.
Bây giờ trong phòng bếp không có ai, Du Ánh Tuyết tìm nguyên liệu trong tủ lạnh.
Dì Lý kéo tay cô, ngăn cô lại: “Cô Ánh Tuyết, cô mau ra ngoài đi. Nếu để cậu chủ biết được cô không những không nghỉ ngơi cho tốt mà còn chạy vào bếp, cậu ấy chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình đấy.”
Du Ánh Tuyết nghe vậy, trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào khó tả.
“Dì Lý, dì đừng ngăn tôi. Tôi muốn làm một chiếc bánh ngọt.” Cô rút tay ra khỏi tay bà ấy.
Dì Lý cảm thấy rất kỳ quái: “Sao cô lại làm bánh ngọt? Hai ngày trước là sinh nhật của cậu chủ, không phải cô đã làm rồi sao?”
“...” Du Ánh Tuyết mím môi. Tối hôm đó, hai người đã có một cuộc cãi vã không vui vẻ gì, cô đã nói rất nhiều lời quá đáng. Cô thở dài, đáp: “Anh ấy hoàn toàn không ăn chiếc bánh ngọt của tối hôm đó, vứt đi hết rồi.”
“Hả, sao lại lãng phí như vậy chứ?” Dì Lý không biết chuyện xảy ra tối hôm đó: “Vậy bây giờ cô muốn làm bù một chiếc sao?”
“Không chỉ làm bù thêm một chiếc bánh ngọt, còn phải bù thêm một sinh nhật nữa.” Du Ánh Tuyết nhìn Dì Lý, nói: “Dì Lý, dì phải giữ bí mật giúp tôi nhé.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!