Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo - Du Ánh Tuyết (Dị Bản - Hot)

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau.”

Du Ánh Tuyết lại gọi thêm lần nữa, vẫn là giọng nói lạnh lùng và máy móc đó.

Cô nằm xuống giường lấy gối ôm đầu kêu "aaaa", lập tức càng thêm phiền muộn, càng thêm bực bội.

Thực sự là không có ai đáng ghét hơn Kiều Phong Khang mà.

Du Ánh Tuyết nằm trên giường trằn trọc lật qua lật lại, suy nghĩ lung tung, cuối cùng chán quá lại chạy xuống sảnh dưới nhà xem ti vi cho đỡ chán.

Tựa vào ghế sô pha, bóng người chiếu xuống mặt đất, cô xem bộ phim truyền hình không có gì bổ ích.

So với sự lo lắng, bất an, bồn chồn vừa rồi thì cô cảm thấy tốt hơn rất nhiều khi có tivi làm mất năng lượng của mình.

Du Ánh Tuyết xem một chút thì cảm thấy buồn ngủ, mí mắt của cô ngày càng nặng hơn.

Tiếng xe bíp bíp vang lên.

Một chùm ánh sáng xuyên qua bóng tối của màn đêm.

Ngay sau đó người giúp việc vội vàng chạy ra mở cửa biệt thự.

"Cậu chủ." Người giúp việc cúi đầu chào, thấp giọng nói.

"Ừ." Kiều Phong Khang đáp, sau đó kéo cà vạt ra khỏi cổ, tiện tay ném vào tay người giúp việc.

Anh đưa mắt thoáng nhìn qua thì thấy một bóng dáng nhỏ nhắn cuộn tròn trên thảm đập vào mắt.

Tia sáng trong đáy mắt sâu thẳm, tràn đầy vẻ dịu dàng trìu mến.

Dưới ánh đèn mờ ảo, cô ngoan ngoãn cuộn mình thành một cục như một chú mèo con.

Mái tóc đen xõa tung trên tấm thảm trắng, trong bối cảnh đen trắng nổi bật, cô toát ra một sức lôi cuốn chết người.

"Tại sao lại để cô ấy ngủ dưới đất?" Kiều Phong Khang nói, giọng nói cũng vô cùng trầm thấp.

Ánh mắt anh rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn đó một lúc lâu, không thể dời đi.

Làm sao anh có thể buông bỏ một vật nhỏ như thế này?

Làm sao anh có thể nhẫn tâm chia sẻ với cô những chuyện xấu cả đời mình được?

Anh ước rằng cả đời này cô sẽ không bao giờ biết đến những điều đó, cứ vô tư mãi mãi, cứ yên bình ngủ yên dưới cánh chim của anh như thế, không cần trưởng thành.

"Tôi cũng vừa đến đây mới phát hiện cô Ánh Tuyết đang ngủ trên mặt đất." Người giúp việc nói.

Kiều Phong Khang xua tay nói: "Đi nghỉ ngơi đi."

"Vâng thưa cậu chủ."

Người giúp việc thức thời vội vàng rời đi, trở về căn phòng nhỏ bên cạnh biệt thự, để lại một không gian riêng cho hai người.

Kiều Phong Khang chậm rãi đi tới, không lập tức bế cô lên mà dựa vào trên ghế sô pha, ngồi xuống thảm.

Đùi đặt dưới đỉnh đầu của cô.

Một ngón tay dài nhẹ nhàng gạt đi mớ tóc rối bù trên má cô, để khuôn mặt nhỏ còn đang ngái ngủ lộ ra trong mắt anh.

Anh chăm chú tập trung ngắm nhìn cô, ánh mắt trào dâng vẻ trìu mến.

Anh vừa hy vọng cô sẽ không bao giờ lớn lên, vừa hy vọng cô có thể mau mau lớn đến hai mươi hai tuổi.

Cứ như vậy là anh có thể chính thức cho cô mang họ Kiều, cô sẽ không thể rời xa anh, cũng như không thể tách rời quan hệ với anh.

Nghĩ đến những lời phàn nàn, chán ghét của cô trong hai ngày qua, thậm chí cả quyết định cắt đứt mối quan hệ giữa hai người, Kiều Phong Khang cảm thấy trong lòng có chút chua xót.

"Thật đúng là một tên không có lương tâm." Ngón tay thon dài, nhẹ nhàng nhéo nhéo vành tai trắng nõn của cô, anh thì thào: "Ừm."

"Chẳng phải khi cãi vã chỉ có một mình tôi cảm thấy đau lòng sao?"

"Không phải…" Du Ánh Tuyết lắc đầu, dường như nửa ngủ nửa tỉnh, cô nhíu mày, nắm lấy tay anh áp vào ngực mình: "Cháu cũng đau... cháu đau ở đây..."

Lông mi càng lúc càng run rẩy hơn.

Dường như thực sự không thoải mái, đôi lông mày nhỏ nhắn nhíu lại, trông thật đáng thương: "Tình cảm đó, sao chú có thể nói thu hồi là thu hồi được chứ? Lại... còn mập mờ với những người phụ nữ khác… hơn nữa đêm còn không thèm về ngủ… chú thật sự rất đáng ghét."

Kiều Phong Khang nghe những lời phàn nàn của cô trong giấc mơ, chỉ cảm thấy quá dễ thương quá đáng yêu.

Anh không nhịn được bế cô lên khỏi mặt đất rồi để cô ngồi trên đùi mình, mặt đối mặt.

Sự ấm áp, mềm mại, được anh ôm vào lòng, tất cả những u ám mà cô đã trải qua trong hai ngày qua đều biến mất trong khoảnh khắc này.

Bị di chuyển nên Du Ánh Tuyết giật mình tỉnh dậy.

Đôi mắt chậm rãi mở ra, nhìn thấy anh thì lại lập tức trợn to nhìn anh chằm chằm, trong lời nói có chút tức giận: "Cháu không muốn mơ thấy chú… chú đáng ghét như thế…"

Kiều Phong Khang buồn cười.

"Vậy thì bây giờ đã nằm mơ thấy rồi, phải làm sao đây? Hay là... tôi đi ngay bây giờ nhé?"

Anh nói rồi làm như thật sự muốn buông tay Du Ánh Tuyết ra.

Dường như Du Ánh Tuyết sợ anh thực sự rời khỏi đây, trái tim cô thắt lại, vô thức ôm chặt lấy anh, cằm ấn vào vai anh.

Bị cô ôm như vậy, Kiều Phong Khang thỏa mãn nhắm mắt lại.

Du Ánh Tuyết cắn môi: "Sao chú lại về? Không phải cả đêm đều không muốn về sao?"

Kiều Phong Khang nâng cao khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên: "Tỉnh rồi?"

“Cháu tỉnh lại lâu rồi." Thật ra lúc vừa mới nói đau, đúng là cô vẫn đang ngủ, nhưng sau mỗi lần bị di chuyển cô lại lập tức trở nên tỉnh táo.

Du Ánh Tuyết nói chuyện, ánh mắt không ngừng băn khoăn liếc qua cổ áo sơ mi của anh.

Mặc dù không để lại dấu vết nhưng Kiều Phong Khang vẫn có thể nhìn ra được.

"Đêm nay tôi chưa gặp người phụ nữ nào." Anh chủ động thẳng thắn.

"Cháu mới không thèm quan tâm đến việc chú gặp những người phụ nữ khác." Du Ánh Tuyết mạnh miệng lẩm bẩm, rồi lại nhìn anh chằm chằm và hỏi: "Nhưng tại sao chú lại tắt máy?"

"Điện thoại bị hết pin, vốn dĩ tôi định về nhà sớm hơn, nhưng lại có việc đột xuất phải làm nên lại đến một nơi khác."

Kiều Phong Khang trả lời. Sau đó, anh hơi cúi đầu xuống nhìn cô.

Là ảo giác sao?

Hoàn toàn không có sự tức giận và phẫn nộ trong mắt cô. Thay vào đó là sự quyến luyến, nỗi nhớ nhung da diết đang loanh quanh trong mắt cô.

"Em không muốn cắt đứt quan hệ tôi nữa sao?" Giọng anh trở nên ấm áp hơn.

"..." Du Ánh Tuyết cắn môi, cảm thấy xấu hổ: "Cái đó... hôm đó chỉ là diễn trò thôi, ai bảo chú ngốc như vậy."

"..." Như vậy là tại anh quá ngốc sao?

"Em không nghĩ là tôi xấu tính, tôi ích kỷ, tôi đáng ghét sao?"

Du Ánh Tuyết vội ho khan một tiếng rồi ngẩng đầu lên: "Bây giờ chú xin lỗi cháu vì chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, cháu... cháu sẽ cân nhắc không giận chú nữa."

Kiều Phong Khang nhìn đôi mắt sáng rực của cô, chỉ cảm thấy trái tim rung động.

Lòng bàn tay to ôm chặt eo cô, dùng một lực nhẹ, ép cô lại gần mình hơn.

Giữa hai người như không còn một khoảng cách nào nữa.

Khuôn mặt của Du Ánh Tuyết đỏ bừng lên: "Cháu muốn chú nói xin lỗi."

"Từ nay về sau, em không được phép chọc tôi tức giận bằng cách đó. Em nên biết rõ giới hạn là ở đâu." Anh nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt sâu thẳm.

"Bằng cách nào?"

Tay Kiều Phong Khang áp lên môi cô, vuốt nhẹ một cái: "Ngoại trừ tôi ra, ở đây không có bất cứ người đàn ông nào được phép đụng vào. Chuyện tối hôm qua tôi sẽ bỏ qua, nhưng tuyệt đối không bao giờ cho phép xảy ra lần thứ hai."

Tối hôm qua, anh thật sự ghen tuông đến chết mất.

Tất cả vẻ đẹp của cô, không một người đàn ông nào được thèm muốn.  Vì vậy, làm sao anh có thể chịu đựng được việc những người đàn ông khác chạm vào môi cô?

Du Ánh Tuyết hừ một tiếng: "Đó cũng giống như chú trước đây, chú đã nói không có gì xảy ra với người phụ nữ đó, vậy chú nói xem, tại sao lại có nhiều vết son môi trên cổ áo của chú như vậy? Còn nữa... Rõ ràng cháu đã nhìn thấy các người đang mặc quần áo ở đó. Có nghĩa là chú đã cởi hết quần áo rồi. Trong một căn phòng nhỏ như vậy thì cô nam quả nữ không mặc quần áo có thể làm gì nhau chứ?"

Rõ ràng lúc đầu cô vô cùng tin anh.

Nhưng làm sao bây giờ? Lúc này càng nói ra, trong lòng cô càng thêm hồi hộp.

Cô tức muốn chết. Mình giống như một người phụ nữ hay ghen tị, cái dáng vẻ này chắc chắn sẽ xấu lắm.

Nhưng bây giờ cô không thể suy nghĩ được nhiều như vậy. Nếu hôm nay không hỏi rõ ràng thì nhất định cô sẽ ngạt thở chết mất.

Cô hỏi rất nhiều câu hỏi, nhưng Kiều Phong Khang không những không cảm thấy phiền phức mà còn cảm thấy thỏa mãn trong lòng.

Vật nhỏ này đã thể hiện tình yêu với anh, đây không phải là bệnh yêu sao?

Như vậy có phải là đúng không?

Anh khá kiên nhẫn, giải thích với cô từng câu một.

Du Ánh Tuyết chăm chú lắng nghe, những bất bình và tức giận trong lòng cũng dần tan biến, hoàn toàn nhẹ nhõm.

Cô bĩu môi và nói: "Được rồi, cháu miễn cưỡng tin tưởng, nhưng mà…"

Cô ho khan một chút, học được giọng điệu anh vừa nói, siết chặt nói: "Quá khứ cháu có thể quên, nhưng loại chuyện này sau này cấm tái diễn. Nếu có lần thứ hai, cháu sẽ thật sự tức giận đấy."

Câu cuối cùng là lời đe dọa, cũng là sự thật.

Làm sao bạn gái có thể nhịn được việc có nhiều vết son trên áo bạn trai như vậy?

"Được rồi, bây giờ chúng ta hãy nói về chuyện của em đi." Kiều Phong Khang nghiêm nghị: "Tại sao đột nhiên em lại thay đổi thái độ với tôi?"

Hả? Rất rõ ràng mà?

Du Ánh Tuyết nhớ tới lời trợ lý Sơn đã nói với cô, hai tay ôm lấy cổ anh, nghiêng đầu nhìn anh: "Vậy chú nói trước cho cháu biết, chú không làm mẹ cháu bị thương phải không?"

Sau khi Kiều Phong Khang hơi giật mình thì gật đầu.

"Ừm."

Thực ra...

Trong thâm tâm, anh không muốn cô biết rằng người làm tổn thương mẹ cô chính là "người bà" mà cô đã gọi suốt sáu năm qua.

"Trợ lý Sơn nói, thực ra chú chỉ muốn giúp mẹ cháu đổi sang một ngôi nhà tốt hơn. Còn nữa, chú còn giúp mẹ cháu mời đầu bếp nữa."

"Không ngờ cậu ta lại nói nhiều như vậy."

"Vậy tại sao chú không tự mình nói với cháu?"

"Tôi chỉ nghĩ rằng những chuyện này không đáng nói." Chăm sóc mẹ cô, đổi nhà, mời đầu bếp, những việc này, theo quan điểm của Kiều Phong Khang chỉ là những vấn đề không đáng nói.

Nhưng không thể không nói, lần này là do Nghiêm Danh Sơn đã nói như vậy, nếu không thì làm gì có chuyện vật nhỏ này sẽ đối xử với anh dịu dàng như thế này?

"Đúng rồi, cháu có một thứ muốn đưa cho chú."

Du Ánh Tuyết nói rồi đứng dậy khỏi lòng anh.

Kiều Phong Khang nắm lấy tay cô, hơi dùng sức, trực tiếp kéo cô lại ngồi xuống trên đùi mình.

"Sao vậy?" Du Ánh Tuyết ngẩng đầu nhìn anh.

Ánh mắt anh di chuyển từ trên mặt cô chậm rãi xuống dưới người cô, trong mắt có vẻ bình tĩnh, thương yêu: "Còn đau không?"

Ánh mắt như vậy đối với Du Ánh Tuyết thật sự đã quá đủ rồi.

Cô lắc đầu: "Một chút thôi, không còn quá đau nữa."

"Tối hôm qua là tại tôi tức giận. Lần sau tôi sẽ không để loại chuyện này xảy ra nữa." Anh tỏ vẻ cam đoan.

Dù không trực tiếp xin lỗi nhưng Du Ánh Tuyết có thể thấy được sự áy náy và hối hận trong mắt anh.

Cô bật cười: "Lần sau lại xảy ra chuyện như thế này, cháu sẽ cắn chú."

Kiều Phong Khang cũng cong môi cười theo.

Anh nắm lấy tay cô và yêu cầu: "Hôn tôi đi."

Du Ánh Tuyết liếc mắt nhìn anh. Trong con ngươi xinh đẹp hiện lên một tia bình tĩnh thanh tú, đẹp đến rung động lòng người.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận