“Được!” Anh đồng ý.
Nhưng thật ra thì... tại sao anh phải đổi ý lại chứ?
Nếu như thật sự phóng khoáng như vậy thì làm sao còn bị cô ba lần bốn lượt chọc đến mức thẹn quá thành giận?
“Cháu không cho phép chú đổi ý... Cho dù thật sự đổi ý thì cháu cũng phải quấn lấy chú... quấn lấy đến mức chú không nhịn được, quấn đến khi chú cúi đầu một lần nữa...”
Du Ánh Tuyết nghẹn ngào, tiếp tục lẩm bẩm.
Thật ra thì...
Cô thật sự không thể nào tưởng tượng ra được nếu như có một ngày anh không yêu mình nữa, còn bản thân mình thì lại không thể nào rời xa anh được, như vậy cuộc sống của cô sẽ trở nên thế nào đây...
Tất cả những sắc màu cầu vồng đều dần dần phai nhạt hết đi, cả thế giới đều biến thành màu xám.
Miêu tả như vậy, có quá đáng lắm không?
Kiều Phong Khang hơi chấn động, ánh mắt vô cùng sâu thẳm, càng ôm lấy cô chặt hơn.
Nếu như sau này, tất cả mọi chuyện đều rõ ràng trước mặt cô, cô còn có thể kiên định và cố chấp giống như giờ phút này ngày hôm nay không?
Anh... cũng không dám chắc nữa...
Điều duy nhất anh có thể xác định chính là nếu như buông tay cô ra thì chắc chắn lúc đó anh sẽ đau đớn giống như bị rút hết xương cốt vậy...
Một lúc lâu sau.
Nụ hôn triền miên này mới dần dần tách ra.
Du Ánh Tuyết bị hôn đến mức không còn biết gì nữa, ý thức mơ màng, dường như chuyện chính đều bị cô quên sạch sẽ.
Kế đó, cũng may có anh nhắc nhở: “Vừa rồi nói có đồ cho tôi xem mà.”
Du Ánh Tuyết nhớ đến chuyện gì đó, đôi mắt tràn đầy sóng nước nhìn chằm chằm vào anh, sau đó yên lặng chớp chớp mắt, lấy sợi dây chuyền trên cổ xuống.
Lúc Kiều Phong Khang nhìn thấy hai chiếc nhẫn trên sợi dây chuyền thì ánh mắt khẽ nheo lại.
“Cho tôi sao?”
Biết rõ còn hỏi, giọng nói trầm thấp của anh vào ban đêm nghe càng thêm hấp dẫn.
Ánh mắt sâu đậm kia khiến Du Ánh Tuyết hơi đỏ mặt.
Cô không nói gì cả, chỉ lấy chiếc nhẫn của nam xuống rồi trực tiếp đeo vào ngón áp út của anh.
“Đang cầu hôn tôi à?” Kiều Phong Khang nâng mắt, trong ánh mắt có chút ánh sáng, cũng có chút rung động, còn có... chút mừng rỡ khó nói nên lời.
“Không phải đâu.” Da mặt Du Ánh Tuyết khá mỏng, cô ngước ngước gương mặt nhỏ nhắn lên: “Chú đừng có nghĩ bậy, cháu là con gái, làm sao có thể chủ động cầu hôn đàn ông chứ?”
“Vậy thì đây là có ý gì?” Ánh mắt anh khẽ dời xuống ngón áp út: “Đeo nhẫn ở ngón này là đại biểu cho việc đã có gia đình rồi.”
“Ừm, nói chung là phải đeo thế này, không cho phép lấy xuống.” Du Ánh Tuyết nắm lấy ngón áp út của anh: “Sau này nếu như có người phụ nữ nào đó để ý đến chú thì chú lập tức đưa ngón tay ra cho cô ta xem.”
Kiều Phong Khang khẽ cười cười.
Hồ Minh Tuấn từng nói hôn nhân là nhà tù, chiếc nhẫn trên tay cứ như xiềng xích vậy, hoàn toàn khiến con người mất đi tự do, không khác nào như ở trong tù cả.
Nhưng giờ phút này... anh lại cảm thấy cảm giác bị người khác xiềng xích lại cũng rất tốt.
Ngón tay dài của Kiều Phong Khang lấy chiếc nhẫn nữ xuống, rũ mắt nhìn cô rồi lại thay cô đeo lên ngón áp út.
“Ánh Tuyết, gả cho tôi sớm một chút đi.” Kiều Phong Khang nắm lấy tay cô, trầm giọng mở miệng nói.
Du Ánh Tuyết ngước mắt nhìn anh, trong ánh mắt của anh tất cả đều là vẻ nghiêm túc khiến cô hơi ngẩn người.
“Vốn tôi cho rằng mình có thể kiên nhẫn đợi em thêm bốn năm nữa nhưng mà bây giờ xem ra... tôi đã đánh giá cao sức nhẫn nại của mình rồi.” Bàn tay Kiều Phong Khang nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, ngón tay triền miên vuốt ve trên gò má Du Ánh Tuyết.
Ánh mắt anh đen láy, thâm sâu tựa như muốn nuốt cô vào bụng mình vậy: “Gả cho tôi sớm một chút, như vậy em mới có thể vĩnh viễn không rời khỏi tôi...”
Du Ánh Tuyết khẽ nheo mắt, đối diện với ánh mắt của Kiều Phong Khang.
Chẳng lẽ là cô sinh ảo giác rồi sao? Tại sao cô lại luôn cảm thấy trong ánh mắt anh hiện lên chút bất an vậy chứ.
Loại bất an này giống như cô sẽ thật sự rời bỏ anh bất cứ lúc nào vậy...
“Nếu như thật sự kết hôn, vậy thì phải chờ chân mẹ tốt hơn mới có thể được.” Du Ánh Tuyết cũng không từ chối anh như trước đây nữa.
Bởi vì... không chỉ đơn giản là cô muốn vĩnh viễn ở bên cạnh anh mà dường như cô cũng muốn trói buộc anh lại, không cho những người phụ nữ khác mơ tưởng đến nữa.
Nghe thấy câu trả lời của cô, nụ cười trong mắt Kiều Phong Khang càng sâu hơn: “Được, chờ đến khi chân mẹ em khỏe lại thì tự tôi sẽ nói với dì ấy.”
Mặc dù còn phải đợi thêm, hơn nữa nếu như thật sự hai người bọn họ muốn kết hôn thì có lẽ sẽ không quá thuận lợi. Dường như anh cũng có thể nhìn thấy trước được những trắc trở mà bọn họ sắp phải đối mặt rồi.
Thế nhưng điều khiến anh vui mừng chính là cô bé này đã không giống như trước kia mà cứ luôn miệng từ chối anh nữa.
“Đây là quà sinh nhật lần trước cháu đưa cho chú, còn một thứ muốn bổ sung cho anh nữa.”
Du Ánh Tuyết từ trên đùi Kiều Phong Khang đứng dậy, kéo lấy tay anh khỏi miếng thảm dưới đất.
Hai người cùng dắt tay nhau, chiếc nhẫn trên tay chạm vào nhau lóe sáng vô cùng chói mắt dưới ánh đèn.
Kiều Phong Khang ngồi trên bàn ăn chờ đợi, ngay lúc đèn trần bị tắt ngúm, anh khẽ nhướng mày.
Sau đó...
Một bóng dáng nhỏ xinh cầm lấy bánh ngọt chậm rãi xuất hiện trong bóng tối, chỉ có ánh sáng le lói duy nhất trên ngọn nến chiếu rọi vào gương mặt nhỏ nhắn khiến anh mê đắm kia.
Vào giờ phút này, nụ cười ẩn hiện dưới ánh nến của cô rất đẹp.
Rất nhiều năm về sau, gương mặt vui vẻ này vẫn khắc sâu trong đáy lòng anh. Anh vĩnh viễn cũng sẽ không quên được đêm nay cô tặng anh một chiếc nhẫn, nói với anh một câu “Sinh nhật vui vẻ”...
Anh cảm thấy đêm hôm đó, tất cả mọi chuyện đều rất tuyệt vời, đẹp đến mức khắc sâu trong ký ức anh. Cho dù bọn họ có chia xa thì vĩnh viễn cũng không quên được...
Ngay đêm đó, Du Ánh Tuyết nằm ngủ trong ngực anh, cô ngủ rất say.
Thế nhưng...
Cô lại nằm ác mộng, trong mộng có mẹ.
Dường như bà ấy rất đau khổ, co rút một chỗ ở trên đất, khổ sở cầu xin ai đó. Du Ánh Tuyết tiến lên, cố gắng muốn nhìn rõ đối tượng mẹ mình đang cầu xin tha thứ, thế nhưng tất cả đều rất mơ hồ.
Cho dù cô cố gắng thế nào đi nữa cũng không nhìn thấy rõ gương mặt của đối phương.
Cô ôm mẹ đứng dậy, mẹ gắt gao siết chặt vào tay cô, đôi môi tái nhợt lên tiếng năn nỉ: “Ánh Tuyết, đừng ở bên cạnh cậu ấy... đừng ở bên cạnh cậu ấy...”
Du Ánh Tuyết lập tức tỉnh dậy, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng. Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong ngực vẫn có thể cảm giác được sự tuyệt vọng của mẹ.
Rõ ràng là nằm mơ, thế nhưng cuối cùng lại rõ ràng như vậy. Tại sao cảm giác kia chân thật đến mức khiến lòng cô đau nhói chứ?
“Sao vậy?”
Kiều Phong Khang tỉnh giấc, anh cúi đầu xuống nhìn cô đang nằm trong ngực mình, thấy sắc mặt tái nhợt của cô thì khẽ cau mày: “Gặp ác mộng sao?”
Du Ánh Tuyết lắc đầu.
Cuối cùng lại lưu luyến hơi ấm trong ngực anh, ôm lấy Kiều Phong Khang thật chặt.
Nghe thấy hô hấp của anh, nghe tiếng trái tim anh đập, rốt cuộc buồn phiền trong lòng cô đã giảm bớt rất nhiều.
“Chỉ là cháu nằm mơ thấy mẹ mà thôi...”
“Nằm mơ thấy gì?”
Anh vừa hỏi vừa đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cô, cứ hết lần này đến lần khác giống như dỗ con gái vậy, vô cùng kiên nhẫn trấn an.
“Nằm mơ thấy mẹ không đồng ý gả cháu cho chú...”
Kiều Phong Khang nhẽ cau mày: “Nếu như thực tế giống như trong mơ thì em sẽ lựa chọn thế nào?”
Hai tay Du Ánh Tuyết ôm chặt lấy eo anh, nghe vậy bèn siết chặt hơn.
“Đừng để cháu phải lựa chọn giữa chú và mẹ...” Đối với cô mà nói thì anh và mẹ đều quan trọng như nhau.
Một người là tình thân duy nhất của cô, một người là tình yêu duy nhất của cô.
Nếu phải lựa chọn một trong hai, vậy thì quá tàn khốc rồi, cô thật sự không làm được.
Nỗi lo lắng trong lòng cô, Kiều Phong Khang hoàn toàn cảm nhận được. Vì thế anh cũng không đành lòng làm khó nữa, đành phải thở dài một hơi rồi vuốt cánh tay cô trấn an: “Được rồi, vậy thì không chọn nữa. Nói cho tôi nghe thử xem, ngoại trừ mơ thấy chuyện đó thì còn gì nữa không?”
“Còn có... mẹ cháu vẫn luôn quỳ xuống cầu xin người khác tha thứ.”
Sắc mặt Kiều Phong Khang lập tức thay đổi, bàn tay khẽ vuốt ve cánh tay cô cũng hơi dừng lại.
“Có nhìn thấy rõ đối tượng cầu xin của dì ấy là ai không?”
“Cháu thật sự rất muốn nhìn rõ nhưng mà cảnh tượng trong mơ rất mông lung, cháu cảm giác được mẹ thật sự sợ người đó.”
“Tại sao lại đột nhiên mơ thấy những chuyện này?” Kiều Phong Khang bình tĩnh nhìn cô, sau đó lại thử dò xét hỏi: “Mẹ em có nói gì với em không?”
Du Ánh Tuyết ngước mặt lên khỏi ngực anh, vẻ mặt mơ màng lắc đầu.
“Chuyện trong mấy năm nay, mẹ không có nói với cháu nhưng mà cháu có thể nhìn ra được mẹ sống không tốt lắm. Chú có biết không? Hôm cuối tuần, cháu thấy...”
Nói đến đây, cô hơi ngừng lại.
Cảnh tượng trong đầu cứ như từng con dao không ngừng xông tới khiến cô hô hấp vô cùng khó khăn.
Hai mắt cô bình tĩnh ngước lên nhìn anh, ôm lấy cô anh giống như muốn tìm thấy nơi nương tựa của mình vậy, sau đó mới có dũng khí mở miệng nói: “Trên người mẹ cháu... toàn bộ đều là vết thương... lớn nhỏ khác nhau, hình như trên người bà còn có chỗ làn da không được hoàn chỉnh nữa...”
Du Ánh Tuyết vừa nói, trong hốc mắt đã ẩn hiện nước mắt.
Cô rất đau lòng!
“Thật ra thì... cháu thật sự rất muốn biết rốt cuộc mấy năm nay mẹ đã trải qua những gì, ai lại có thể tàn nhẫn như vậy, tạo ra nhiều vết thương trên người mẹ như thế chứ. Nhưng mà cháu thật sự không hỏi ra miệng được... cháu không thể xát muối lên vết thương của mẹ.”
Kiêu Phong Kinh giơ tay lau nước mắt bên khóe mắt của cô: “Ánh Tuyết, em làm như vậy là quyết định chính xác.”
“Cháu biết.” Cô gật đầu.
“Nhưng mà cháu thật sự không thể nào tha thứ cho người làm tổn thương mẹ được...”
Ánh mắt Kiều Phong Khang ẩn hiện chút phức tạp, hô hấp càng nặng nề hơn. Sau đó anh không nói gì nữa mà chỉ siết chặt hai cánh tay lại, ôm lấy cô vào ngực mình.
Nếu như... cô nhóc này biết được người làm tổn thương mẹ của cô không phải ai khác mà chính là mẹ của anh... Như vậy cô có còn kiên quyết giữ vững tình yêu này của bọn họ hay không?
Bởi vì có anh ở bên cạnh nên buồn phiền của Du Ánh Tuyết đã nhanh chóng được trấn an.
Sau khi ăn sáng xong, Kiều Phong Khang đưa cô đến bệnh viện trước, bởi vì thời gian có chút eo hẹp nên anh không đưa cô lên lầu được.
Du Ánh Tuyết trực tiếp đến phòng bệnh vip.
Mời vừa đi vào, chỉ nhìn thấy hai người điều dưỡng đang thu dọn đồ đạc. Căn phòng bệnh lớn như vậy, ngay cả ly súc miệng cũng được sắp xếp rất ngăn nắp.
Du Ánh Tuyết kinh ngạc nhìn hai người họ.
“Tại sao các người lại phải thu dọn đồ đạc?”
Hai người điều dưỡng còn chưa kịp trả lời thì Lâm Vân Thanh đã nói: “Hai người đi ra người trước ngồi một lát đi, tôi có chuyện muốn nói với Ánh Tuyết.”
“Được.” Hai người buông công việc trong tay xuống, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Ngay lập tức, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Du Ánh Tuyết và Lâm Vân Thanh.
“Mẹ, tối hôm qua ngủ không ngon sao? Chân còn đau hả?” Du Ánh Tuyết đau lòng hỏi, cô ngồi xuống bên mép giường rồi nghe theo lời căn dặn của bác sĩ mà nhẹ nhàng ấn bên bắp chân của bà ấy.
Sắc mặt của Lâm Vân Thanh thật sự rất khó coi, vô cùng tái nhợt, không có huyết sắc, dưới cặp mắt lại xuất hiện quầng thâm vô cùng đậm.
Bà ấy cười cười lắc đầu: “Không có, chỉ là tối hôm qua mẹ vẫn luôn suy nghĩ đến chuyện của chúng ta sau này.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!