Cô vừa nói vừa tìm giẻ lau bước đến, vùi đầu dùng hết sức mà lau.
Thỉnh thoảng, cô lại không nhịn được len lén nhìn vẻ mặt của mẹ, khi đối diện với ánh mắt của bà ấy thì lập tức cười cười lấy lòng.
Dáng vẻ dè dặt, nơm nớp lo sợ của cô rất đáng thương.
Lâm Vân Thanh nhìn bóng dáng nho nhỏ kia, trong lòng đều tràn đầy khổ sở. Thế nhưng bà ấy lại ép buộc bản thân không được mềm lòng.
Đợi đến khi Du Ánh Tuyết lau đến đầu giường, bà ấy khẽ hít sâu một hơi rồi dùng sức níu tay Du Ánh Tuyết lại.
“Du Ánh Tuyết, con đừng đi loanh quanh trước mặt mẹ nữa, bây giờ mẹ không muốn nhìn thấy con. Con trở về nhà họ Kiều đi, ở đó mới là nhà của con. Ở đây không có liên quan gì đến con cả, mẹ có ra sao cũng không liên quan đến con.”
Lạnh lùng.
Vô tình.
Khiến chóp mũi Du Ánh Tuyết đau xót.
Lúc này, ngay cả bà chủ nhà cũng thấy có gì đó không đúng.
“Mẹ, mẹ có muốn uống nước không? Con đi đun nước, sau đó rót cho mẹ một ly nhé.” Du Ánh Tuyết rất cố gắng nuốt nước mắt ngược trở vào trong, chỉ dùng nụ cười rực rỡ để đối mặt với Lâm Vân Thanh.
Cô rút tay về, cố gắng tỏ vẻ ung dung, nụ cười trên mặt cũng vô cùng tươi tắn.
Sau đó, cô quay sang hỏi bà chủ nhà: “Dì, ở đây có ấm đun nước không?”
“Có chứ, trong phòng bếp đều có đủ cả.”
Không muốn rơi nước mắt trước mặt mẹ, Du Ánh Tuyết vội vàng di chuyển đến phòng bếp để nấu nước. Ngay lúc đi vào trong, cô vẫn không quên nói với bà chủ nhà: “Dì, làm phiền dì trò chuyện với mẹ cháu một lúc, cháu sẽ lập tức đi ra thôi.”
“Yên tâm đi nấu nước đi.”
Bà chủ nhà đáp lại một tiếng.
Du Ánh Tuyết đóng cửa lại, một mình đứng trong phòng bếp, bất lực dựa lên cửa.
Cô không hiểu tại sao tình yêu của mình lại cực khổ như vậy, thế nhưng... cho dù là ông bà nội hay là mẹ... phản ứng như vậy cũng đúng thôi...
Du Ánh Tuyết hít sâu một hơi, cô khẽ lắc đầu để xua tan những suy nghĩ này. Kế đó cô lại tìm bình nước rồi đổ nước vào, nghe thấy âm thanh “ù ù” của tiếng đun nước, cô chỉ cảm thấy hốc mắt mình ê ẩm vô cùng khó chịu.
“Tại sao cô lại đối xử hung dữ với con gái của mình như vậy chứ?” Bà chủ nhà không nhịn được hỏi.
“Lúc trước cô tìm kiếm Du Ánh Tuyết cực khổ như vậy, bây giờ người đã ở trước mặt cô rồi thì nên cẩn thận lấy lòng đi. Nếu như cô còn lạnh nhạt như thế, cẩn thận con bé trở về với cha mẹ nuôi đấy.”
Hốc mắt Lâm Vân Thanh lập tức long lanh sóng nước.
Thật ra thì làm sao bà ấy đành lòng khiến cho Du Ánh Tuyết khổ sở chứ? Chỉ là...
Bà ấy đau lòng lắc đầu than thở: “... Một lời khó nói hết, tóm lại là... tại tôi không tốt nên đã liên lụy con gái mình.”
“Đừng nói những lời không hay này nữa, nếu như thật sự số mạng không tốt thì ông trời còn để cô tìm lại được con gái hay sao? Cô nhìn xem con gái của cô ngoan ngoãn đến chừng nào, tuy rằng đã được người tốt nuôi dưỡng nhưng vẫn tha thiết với cô như thế. Bên ngoài có biết bao người không tim không phổi, cha mẹ nuôi có hoàn cảnh tốt thì không cần cha mẹ ruột nữa.”
“Đúng vậy... Ánh Tuyết là một đứa bé ngoan.” Trong lòng Lâm Vân Thanh đã vui mừng được một chút.
Cũng bởi vì cô là một đứa bé ngoan nên bà ấy càng không muốn để cho bất kỳ ai làm tổn thương cô cả.
Ngoại trừ ép buộc con mình phải tránh xa mình ra thì người làm mẹ như bà ấy không thể làm gì hơn được.
Trong lúc hai người đang trò chuyện, Du Ánh Tuyết đi ra.
Sự vui vẻ trên mặt Lâm Vân Thanh lập tức thu lại, thay vào đó là giả vờ lạnh lùng.
Du Ánh Tuyết bưng lấy hai ly trà nóng, đầu tiên là rót cho bà chủ nhà một ly, sau đó lại đưa ly khác cho mẹ.
Cô cẩn thận quan sát sắc mặt của Lâm Vân Thanh, thấy bà ấy vẫn xụ mặt như cũ thì trong lòng lại hơi lo lắng bất an.
“Mẹ, con để nước của mẹ ở đây nhé, đợi một lát nguội bớt thì sẽ đút cho mẹ.”
Du Ánh Tuyết đặt trà nóng lên đầu giường.
Trong lòng Lâm Vân Thanh thầm hạ quyết tâm, bà ấy đưa tay ra trực tiếp hất văng ly nước xuống đất.
“Choang” một tiếng, âm thanh chiếc ly bị đập tan nát.
Nước nóng vang khắp nơi.
Tung tóe đến trên tay Lâm Vân Thanh, lập tức khiến cho làn da bà ấy đỏ bừng lên.
Du Ánh Tuyết vô cùng kinh ngạc, cô vội vàng tỉnh hồn lại rồi hô lên: “Mẹ, để con xem vết thương của mẹ một lát đi.”
Bà chủ nhà cũng sững sờ.
“Không cần.” Lâm Vân Thanh đẩy tay cô ra, gương mặt tràn đầy lạnh lùng: “Con không cần còn phải thương xót, chúng ta không có quan hệ gì cả.”
Chỉ cần nhìn sơ thì Du Ánh Tuyết đã thấy bàn tay mẹ bị nóng đến đỏ bừng.
Trong lòng cô lập tức đau nhói, Du Ánh Tuyết nhanh chóng đứng thẳng người lên đi lấy hộp thuốc mang về từ bệnh viện.
Cuối cùng, bên trong chỉ tìm được một hộp thuốc mỡ.
“Mẹ, mẹ tức giận thì cũng nên cẩn thận một chút, trước tiên thoa chút thuốc đã rồi lại nói sau.” Cô vừa nói vừa nắm lấy tay mẹ mình.
Lâm Vân Thanh vẫn từ chối như cũ, lạnh nhạt đẩy tay cô ra.
Cả người Du Ánh Tuyết đứng không vững, lảo đảo ngã về sau một bước, suýt chút nữa đã ngã ngồi trên đất.
Lâm Vân Thanh cố gắng không để mình mềm lòng, bà ấy xoay mặt đi, dứt khoát không nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của con gái, thế nhưng trong hốc mắt đã đỏ bừng lên.
Thấy mẹ lạnh nhạt với mình, chóp mũi Du Ánh Tuyết hơi chua xót, bàn tay cầm thuốc của cô chợt run lên.
“Mẹ, rốt cuộc là mẹ muốn thế nào thì mới chịu để ý đến con?”
Lâm Vân Thanh nhắm hai mắt lại: “Mẹ đã nói rất rõ rồi, nếu như con cố ý muốn ở bên cạnh cậu ấy thì mẹ vĩnh viễn sẽ không nhận con. Chẳng những mẹ không cho phép hai người ở bên nhau mà càng sẽ không cho phép hai đứa kết hôn.”
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của bà ấy càng nặng nề hơn giống như rít từng chữ từ kẽ răng vậy.
Bà chủ nhà ở bên cạnh nghe xong thì chợt bừng tỉnh hiểu ra: “Thì ra là chuyện như vậy nên hai người mới ầm ĩ. Du Ánh Tuyết à, cháu là một đứa bé ngoan, bây giờ mẹ cháu lại đang trong tình huống đặc biệt, cháu đừng không nghe lời mẹ mà. Bây giờ cháu còn nhỏ, đang tuổi đi học nên đừng yêu đương thì sẽ tốt hơn.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!