Cô vỗ nhẹ đầu: "Còn chưa biết mang thai hay không, sao lại cẩn thận thế này rồi!”
Cô lẩm bẩm có chút mà đã tới cửa nhà. Nhìn cánh cửa đóng chặt, đột nhiên cô không dám đi vào. Nếu que thử thai này bị mẹ cô phát hiện thì sẽ thật khủng khiếp. Căn nhà rộng có chừng vầy, muốn giấu cũng không giấu được. Cô đang u sầu, đúng lúc này, cánh cửa bên cạnh từ bên trong mở ra. Dương Hòa Lâm ôm chăn bông bước ra phơi khô.
“Tại sao em lại đứng ngây người ở đây?” Dương Hòa Lâm cười hỏi khi nhìn thấy Du Ánh Tuyết.
Du Ánh Tuyết định thần lại, vặn chặt chiếc hộp trong túi: “Ừm, chị Hòa Lâm, em có thể… mượn nhà vệ sinh của chị được không?” Đôi mắt cô lóe lên sự hốt hoảng khi nói chuyện.
Dương Hòa Lâm nhìn cô, ánh mắt cô ấy di chuyển từ gương mặt sang bàn tay Du Ánh Tuyết. Xét cho cùng, sau bao nhiêu năm làm báo, Dương Hòa Lâm rất giỏi quan sát. Vẻ mặt không được tự nhiên cùng bất an của Du Ánh Tuyết, cô ấy liếc mắt đã có thể nhìn thấu. Dương Hòa Lâm cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Em vào đi, sau khi phơi xong chăn bông thì chị sẽ vào, em cứ tự nhiên nhé.”
“Cảm ơn chị Hòa Lâm.”
Du Ánh Tuyết nói xong bèn vội vàng đi vào nhà Dương Hòa Lâm. Nhà của Dương Hòa Lâm khác với căn nhà chỉ có bốn bức tường của cô, tuy rằng đây cũng là một ngôi nhà cũ nhưng rõ ràng là đã được cải tạo lại, đơn giản và phóng khoáng, sạch sẽ thoải mái.
Trên chiếc bàn ngắn là tất cả các loại báo, cũng như một số máy tính và máy ảnh. Du Ánh Tuyết bước đến cửa phòng vệ sinh rồi đẩy cửa vào. Sau khi đóng cửa, cô lấy hộp giấy ra, đặt lên chiếc bàn tráng men.
Cô chỉ cảm thấy tim đập càng ngày càng nhanh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cuối cùng, cô lấy hết can đảm để xé hộp.
Sau mười lăm phút. Du Ánh Tuyết ngây người nhìn hai vạch đỏ. Mặc dù trong lòng đã sớm chuẩn bị đầy đủ nhưng khi sự thật ở trước mắt, cô vẫn có chút mơ hồ. Điều đầu tiên cô trải qua chính là sự bất an cùng bỡ ngỡ về tuổi trẻ...
Mười tám tuổi...
Bản thân cô chỉ là một cô gái núp dưới vòng tay của người khác, vậy cô có đủ sức gánh vác trách nhiệm của một người mẹ không?
Hơn nữa, không chỉ mẹ cô không đồng ý cho hai người ở bên nhau, ngay cả ông bà nội cũng chưa từng gật đầu. Nghĩ đến đây Du Ánh Tuyết cảm thấy có rất nhiều áp lực, nhất thời không biết phải làm sao với đứa trẻ này.
Nhưng... nếu bỏ nó đi...
Suy nghĩ của cô mới đến đây, đột nhiên cơn tức giận của Kiều Phong Khang hiện ra trong đầu cô, cô lắc đầu nói: "Không được, chú ba sẽ phát điên mất."
Tự lẩm bẩm một mình, cô đã phủ nhận ý kiến đó. Dù thế nào thì đứa trẻ này cũng là của cô và chú ba, nếu thật sự bỏ đứa trẻ đi, cô không đành lòng… Cô vô thức lấy tay nhẹ nhàng che đi cái bụng phẳng lì của mình.
Lúc đó trong lòng cô dâng lên một cảm giác lạ lùng khó tả, cô chỉ cảm thấy lạ thường khi nghĩ rằng nơi nhỏ bé này đang mang trong mình một mầm sống nhỏ bé.
Bỗng nhiên, dường như ngay cả trái tim cũng mềm nhũn... Làm sao cô lại không muốn một sinh mệnh kỳ diệu như vậy chứ?
Sau khi đưa ra quyết định này, sương mù cùng nỗi buồn trong lòng cô dường như bị gió thổi bay ngay lập tức. Hốc mắt không hiểu vì sao có chút nóng, trong lòng cũng nóng. Vì đứa nhỏ đã đến bên cô, vậy thì cô phải chịu trách nhiệm này!
Du Ánh Tuyết vội vàng dọn dẹp phòng vệ sinh, trong đầu ngập tràn hình bóng của Kiều Phong Khang. Cô muốn nhanh chóng nói cho anh biết tất cả những điều này, cô nghĩ tâm trạng anh cũng sẽ bất ngờ và phấn khích như cô, hoặc hạnh phúc hơn!
Dù sao anh cũng đã ba mươi tuổi, đã sớm đến tuổi làm cha rồi.
Nghĩ đến anh rồi nghĩ đến đứa trẻ, trong đầu cô gần như có thể phác họa ra sự dễ thương của đứa trẻ khi gọi cha mẹ rồi, thứ cảm xúc vui sướng này đang cuồn cuộn trong lòng cô.
Cô lon ton chạy ra, thấy Dương Hòa Lâm đang ngồi trên ghế sô pha, gõ máy tính.
“Chị Hòa Lâm.”
Du Ánh Tuyết chào hỏi.
Dương Hòa Lâm ngẩng đầu nhìn lên, thấy khuôn mặt cô lúc này không còn bất an nữa mà thay vào đó là niềm vui sướng không thể ngăn cản.
“Xong rồi?” Dương Hòa Lâm đặt công việc trong tay xuống.
“Vâng, em xin lỗi vì đã làm phiền chị.” Du Ánh Tuyết xấu hổ nói lời xin lỗi.
Dương Hòa Lâm mỉm cười: "Việc nhỏ mà."
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!