Phía bên kia.
"Chân của em bị làm sao vậy?" Kiều Thanh Lương ngồi xổm người xuống, đặt tay lên trên đùi của bà ta. Ông ta ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Lâm Vân Thanh: "Đã đi khám bác sĩ chưa? Bệnh viện thì sao? Đã liên hệ rồi chứ? Để tôi gọi bác sĩ tốt nhất đến khám cho em nhé."
Giọng nói của Kiều Thanh Lương tràn đầy sự quan tâm, lo lắng.
Thế nhưng, ông ta như vậy cũng không thể nào làm cho Lâm Vân Thanh cảm động nổi. Ngược lại, nó chẳng khác nào một nhát dao cứa vào da thịt, càng làm cho bà ta hận đến thấu xương thấu tủy.
"Nếu như không phải vì ông, tôi cũng sẽ không thành ra như vậy!" Lâm Vân Thanh căm phẫn đẩy ông ta ra: "Rốt cuộc là vì cái gì mà ông lại đối xử với tôi như vậy? Ép tôi trở thành một kẻ xấu xa bị người người đánh đập và ghét bỏ, hại chết cha của tôi rồi mang con tôi đi... Quăng tôi ở trong tù, để cho tôi phải chịu đựng sự hành hạ tàn bạo, dã man... Còn có chồng của tôi..."
Nhắc đến Du Tuấn, hai mắt Lâm Vân Thanh đỏ hoe.
Bà ta đặt tay lên tay vịn xe lăn, gồng mình quát lớn: "Du Tuấn cũng là do cha con các người hại chết! Cuối cùng thì tôi nợ ông, thiếu nợ nhà họ Kiều các người cái gì vậy hả? Tôi đã gây nên tội tình gì mà làm cho các người phải giày vò, hành hạ chúng tôi đến như vậy!"
Dứt lời, giọng nói của bà ta cũng lạc đi, khản đặc.
Nhắc lại những cơn ác mộng trong quá khứ, cả người Lâm Vân Thanh dường như gục ngã.
Vẻ mặt Kiều Thanh Lương thay đổi, ông ta lạnh lùng trả lời: "Em nên hiểu rõ, từ trước tới giờ tôi chưa từng hy vọng em ở bên cạnh Du Tuấn!"
Lâm Vân Thanh hít một hơi thật sâu, ánh mắt ngang ngạnh nhìn chằm chằm vào con người ở phía đối diện. Bà ta chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt không khác gì một tên điên làm bao người sợ hãi: "Ông điên rồi! Ông không muốn tôi và Du Tuấn ở bên nhau nên mới bắt tay với con trai mình ép chết chồng tôi à? Anh ấy là chồng của tôi, chúng tôi ở bên nhau là lẽ đương nhiên! Ông là cái thá gì chứ? Dựa vào cái gì mà không cho phép chúng tôi được ở bên nhau hả?"
"Tôi là cái thá gì à?" Kiều Thanh Lương đứng dậy, cúi người xuống nhìn bà ta.
Dáng vẻ ác liệt đó trông đáng sợ y như lúc ông ta còn trẻ vậy, nó làm cho người ta không khỏi rùng mình, nổi cả gai ốc.
Cả người Lâm Vân Thanh run lên, bà ta muốn lùi lại. Nhưng đời nào có như mơ, lúc này, Kiều Thanh Lương chống tay lên tay vịn xe lăn rồi ghì mạnh xuống, bà ta muốn tránh cũng tránh không được.
Né tránh.
"Đừng có quên, em đã từng là người tình của tôi! Tôi yêu em! Yêu em hơn bất kỳ ai khác!" Kiều Thanh Lương đay nghiến từng chữ một, sâu trong ánh mắt hiện lên thứ tình cảm như điên như dại, không kiểm soát được.
Lâm Vân Thanh không cầm được nước mắt.
Chát!
Một cái bạt tai như trời giáng tát thẳng vào mặt ông ta.
Âm thanh vô cùng vang dội.
Đến người trợ lý ở bên cạnh cũng nghe thấy được, không khỏi rùng mình mà im thin thít. Nhìn thấy dáng vẻ giằng co của hai người bọn họ, anh ta thực sự không biết có nên xen vào hay không.
Kiều Thanh Lương vô cùng bất ngờ trước hành động của Lâm Vân Thanh. Trước mặt bao người, ông ta không tin bà ta lại dám đánh mình như vậy. Chính vì vậy mà Kiều Thanh Lương mới không kịp trở tay, ăn một cái bạt tai đau như trời giáng.
Khuôn mặt bị tát lệch sang một bên.
Ông ta còn chưa kịp định hình được chuyện gì vừa xảy ra thì đã nghe thấy giọng nói đay nghiến, hận thấu xương thấu tủy của Lâm Vân Thanh: "Đừng có nhắc đến chữ "yêu"! Ai cũng có thể nhắc đến, chỉ riêng ông là không được! Ông không xứng!"
Vẻ mặt Kiều Thanh Lương trông rất căng thẳng, ánh mắt cực kỳ đáng sợ. Ông ta thở gấp, nhìn chằm chằm vào Lâm Vân Thanh. Trong tích tắc, nỗi niềm cất giấu bao năm qua đã biến thành sự tàn bạo, ngang ngược ngày còn trẻ.
Ông ta nắm lấy cằm của Lâm Vân Thanh rồi nâng mặt bà ta lên: "Tôi không xứng? Du Tuấn mới xứng chứ gì? Thế thì sao chứ? Không phải bây giờ anh ta đã xanh cỏ rồi sao? Em bảo một người đã chết đi yêu em? Hả?"
"Kiều Thanh Lương, loại người như ông nên xuống địa ngục, mãi mãi không được đầu thai!" Từ ánh mắt cho đến giọng nói của Lâm Vân Thanh, tất cả đều trở nên cay nghiệt, sắc bén như lưỡi dao: "Còn con trai của ông..."
Bà ta hít một hơi thật sâu: "Phiền ông quản con mình cho tốt vào, đừng để nó cứ quấn lấy Ánh Tuyết nhà chúng tôi!"
"Suy nghĩ của hai ta về chuyện của Ánh Tuyết và Phong Khang đều giống nhau. Quốc Thiên là con trai của tôi với em, dù sao thì chúng ta cũng đã từng trải qua những tháng ngày vui vẻ và hạnh phúc. Nói như vậy, Ánh Tuyết và Phong Khang nên là anh em mới phải. Em nói... Làm sao anh em có thể ở bên nhau được, có phải không?"
Lâm Vân Thanh vô cùng tức giận, không nhịn được mà nhổ ra một ngụm nước bọt. Bà ta không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với người đàn ông đáng sợ ở trước mặt!
Lúc này, ở trong phòng nghỉ của sân golf.
Du Ánh Tuyết nằm gục xuống mặt bàn đang dần dần tỉnh lại.
"Tỉnh rồi à?"
Kiều Quốc Thiên mở miệng hỏi. Anh ta ngồi đối diện cô, trên tay cầm một tập báo, hai chân bắt chéo, ung dung lật từng trang báo ra xem.
Du Ánh Tuyết chau mày, cô hít vào một hơi: "Mùi gì vậy? Sao lại khó ngửi như vậy chứ?"
Tất nhiên là mùi muối ngửi rồi.
Kiều Quốc Thiên giả vờ ngửi ngửi: "Có à? Sao tôi không ngửi thấy mùi gì hết?"
Đầu óc Du Ánh Tuyết vẫn còn choáng váng. Cô cố gắng ngồi thẳng dậy rồi xoa xoa lấy đầu của mình: "Vừa nãy xảy ra chuyện gì thế? Tại sao đầu cháu lại đau như vậy?"
"Không biết cháu bị làm sao, đột nhiên gục xuống bàn ngủ thiếp đi. Hay là do cháu mệt quá có phải không?" Kiều Quốc Thiên ân cần hỏi han, làm ra vẻ quan tâm, lo lắng.
Đột nhiên ngủ thiếp đi?
Không lẽ là do mình có thai nên mới thèm ngủ như thế nhỉ? Nhưng mà, cũng không thể xảy ra tình trạng như vậy được!
Cô ngẩng đầu nhìn Kiều Quốc Thiên, ánh mắt dò xét chứa đầy tia nghi ngờ. Theo đó mà trong lòng không khỏi nảy sinh cảnh giác.
"Chú tư, chú... đã làm gì cháu phải không?"
"Cháu nói cái gì vậy?" Kiều Quốc Thiên không thèm ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.
"Nếu không thì đang yên đang lành, tại sao cháu lại có thể ngủ mê man như vậy được?"
"Vậy nên, ý cũng cháu là..." Kiều Quốc Thiên rời mắt khỏi tập báo, anh ta ngẩng đầu lên: "Cháu cho rằng vừa nãy chú thôi miên cháu, nên cháu mới mê man như vậy à?"
"Cháu không biết chú có thôi miên cháu hay không. Nhưng chắc chắn là..."
"Không xong rồi! Không xong rồi! Cậu Quốc Thiên, cô Ánh Tuyết, bên ngoài xảy ra chuyện rồi!" Lúc Du Ánh Tuyết đang muốn làm rõ mọi chuyện với Kiều Quốc Thiên thì trợ lý của Kiều Thanh Lương lại hớt ha hớt hải chạy vào xen ngang.
Kiều Quốc Thiên chau mày: "Có chuyện gì?"
Du Ánh Tuyết nhìn ra bên ngoài, chỉ nhìn thấy một đám người đang vây quanh lấy Kiều Thanh Lương và mẹ của cô.
Hơn nữa, trên tay mỗi một người đều là máy ảnh tác nghiệp của đám nhà báo.
Đây là tình huống gì vậy?
Du Ánh Tuyết nhíu mày, lo lắng cho tình trạng của mẹ mình. Cô nhanh chóng đứng dậy chạy ra ngoài.
Người trợ lý và Kiều Quốc Thiên cũng đuổi theo sau.
Người trợ lý vừa đi vừa nói: "Bên ngoài đột nhiên có một đám nhà báo chạy đến, nói là muốn phỏng vấn bọn họ."
"Phỏng vấn bọn họ? Bọn họ có cái gì đáng để phỏng vấn cơ chứ?" Kiều Quốc Thiên cảm thấy kỳ lạ.
Người trợ lý chột dạ, mặt hơi biến sắc. Dù sao thì vừa nãy, lúc anh ta còn ở bên ngoài cũng đã nghe phong phanh được vài tin giật gân, nóng hổi.
"Cái này... Tôi cũng không rõ lắm! Cậu tự qua đó xem thử là biết!"
Kiều Quốc Thiên không hỏi gì thêm. Phía trước, Du Ánh Tuyết đã áp chế được cơn chóng mặt, khó chịu vừa nãy, cô chạy một mạch ra ngoài. Anh ta thấy vậy cũng tăng tốc theo sau.
Lúc hai người đến nơi thì chỗ đấy cũng đã trở nên vô cùng hỗn loạn.
Mấy chục người chen tới chen lui.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!