Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo - Du Ánh Tuyết (Dị Bản - Hot)

"Vân Thanh!"

Kiều Thanh Lương đứng ở bên kia nhìn thấy cảnh đó bỗng gầm lên một tiếng, chưa kịp để ai phản ứng lại, đã nghe thấy "ầm", chiếc xe lăn và Lâm Vân Thanh đã bị một chiếc xe đang chạy tới đâm sầm vào.

Khắp nơi đều là máu loang lổ, khiến người ta nhìn đến sởn gai ốc. Người ngồi trên xe lăn là Lâm Vân Thanh như một chiếc bao tải bị đánh văng ra xa.

Du Ánh Tuyết cảm giác mọi mạch máu trên cơ thể cô trong tích tắc đó đều đông cứng lại, cả người không ngừng run rẩy.

Bầu trời dường như đã tối sầm lại.

"Mẹ!" Cô tê tâm liệt phế kêu lên, điên cuồng chạy lại phía xe lăn.

Trải qua mấy tiếng đồng hồ, đèn của phòng phẫu thuật vẫn luôn sáng. Y tá không ngừng ra vào để truyền túi máu, nhưng ngần ấy thời gian vẫn chưa ai thông báo kết quả cuộc phẫu thuật.

Du Ánh Tuyết đứng dựa lưng vào tường, trông cô tuyệt vọng đến mức như người mất hồn.

Kiều Quốc Thiên suy sụp ngồi thụp hẳn xuống đất, cả người anh cũng thê thảm tới cực điểm, nhìn không kém Du Ánh Tuyết là bao.

"Tôi đã điều tra ra rồi!" Trợ lý chạy tới báo cáo với Kiều Thanh Lương. Thế nhưng trông ông ta giờ khắc này không còn một chút tinh thần nào để nghe cả. Ông ta chỉ liếc mắt qua loa hỏi lại trợ lý: "Là ai?"

"Chính là... là do phu nhân làm."

"Phu nhân"? Là bà nội cô sao?

Bàn tay Du Ánh Tuyết run rẩy, cô đập mạnh vào tường. Chẳng lẽ chiếc xe gây ra tai nạn kia cũng chính là do...

"Chiếc xe kia có phải là do bà ta phái tới?"

"Người lái chiếc xe đó đã bỏ trốn rồi, hiện tại không thể nào tra ra có phải như vậy hay không."

"Đúng thế, chắc chắn là bà ta. Nhiều năm trôi qua rồi, ngay cả lúc Vân Thanh bị giam trong tù bà ta cũng không ít lần tra tấn hành hạ Vân Thanh. Trên đời này không hề có việc gì mà bà ta không làm được." Kiều Thanh Lương giữ vững quan điểm nói.

Sự thật tàn nhẫn lạnh lùng này đã khiến nước mắt Du Ánh Tuyết không kìm được mà rơi xuống. Hai chân cô như nhũn ra, cô dựa vào vách tường mà mềm oặt người ngồi bệt xuống. Hơi lạnh lan khắp nơi, theo chân cô thấm vào cả da thịt cùng trái tim đang tan nát của Du Ánh Tuyết lúc này. Cảm giác lạnh lẽo thấu tận tâm can khiến cho mạch máu cô như một lần nữa bị đóng băng lại. 

Bỗng nhiên di động Du Ánh Tuyết rung lên, cô vẫn ngây ngốc không kịp phản ứng lại. Tiếng chuông điện thoại ngừng lại rồi lại tiếp tục kêu lên dồn dập không dứt. Du Ánh Tuyết lúc này mới hoàn hồn, chậm chạp rút điện thoại từ trong túi ra. Cái tên nhấp nháy trên màn hình điện thoại nhưng cô lại thấy mờ mịt không nhìn rõ. Thế nhưng cô vẫn biết đó là cuộc gọi của Kiều Phong Khang. Quả thật Du Ánh Tuyết đã đợi cuộc gọi này rất lâu rồi.

Thậm chí cô còn cảm thấy rất nhớ anh, rất muốn nghe thấy giọng nói của anh. Cô rất muốn anh trực tiếp nói thẳng với cô, liệu cái chết của cha cô có liên quan gì đến anh hay không.

Chỉ cần anh nói rõ ràng, cô nhất định sẽ tin anh! Thế nhưng ngay lúc này đây cô đã biết sự thật của chuyện này vô cùng tàn nhẫn. Tàn nhẫn đến mức như ngàn con dao cứa vào tim cô, không ngừng chọc khoét.

Du Ánh Tuyết đưa tay run run tắt điện thoại đi, sau đó cố gắng ổn định hơi thở. Điện thoại lại tiếp tục rung chuông không ngừng, Du Ánh Tuyết quyết định hít sâu rồi tắt máy. Chỉ là một động tác nhỏ như vậy nhưng dường như đã làm tiêu hao hết toàn bộ sức lực trong người cô.

Cô co người lại ngồi trong góc, lúc này Du Ánh Tuyết không có chút dũng khí nào để gặp Kiều Phong Khang.

Kiều Phong Khang vừa xuống máy bay đã gọi điện cho Du Ánh Tuyết, anh vốn dĩ cũng không có hi vọng gì cả, thế nhưng bất ngờ là lại nghe thấy tiếng chuông ở đầu dây bên kia.

Anh chưa kịp vui mừng thì điện thoại đã bị tắt đột ngột. Kiều Phong Khang nhíu mày, anh lại thử thêm một lần nhưng vẫn thất bại.

Nghiêm Danh Sơn và mấy người khác kéo vali đi đến chỗ Kiều Phong Khang, thấy vậy Kiều Phong Khang hỏi: "Cậu đã cử thư ký Thanh qua nhà Ánh Tuyết hỏi thăm chưa?"

"Anh yên tâm, Lý Thanh đang trên đường tới đó rồi." Anh ta cúi đầu nhìn đồng hồ rồi nói: "Khoảng chừng hai mươi phút nữa sẽ báo tin cho chúng ta." 

Kiều Phong Khang yên tâm gật đầu.

Anh lại nhìn điện thoại, tiếp tục bấm dãy số kia để gọi đi. Nhưng đáp lại anh chỉ có âm thanh máy móc lạnh lùng của điện thoại, không hề có ai bắt máy khiến anh vô cùng phiền muộn.

Đoàn người lại tiếp tục di chuyển tới khách sạn.

Kiều Phong Khang liên tục nhìn đồng hồ, không biết anh đã nhìn tổng cộng bao nhiêu lần. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy khoảng thời gian hai mươi phút trôi qua lâu đến vậy. Cuối cùng anh cũng chờ được đến lúc mà Lý Thanh gọi điện cho mình để báo tin. Ở đầu dây bên kia Lý Thanh nói: "Anh Kiều, cô Du Ánh Tuyết và bà Du bây giờ không ở nhà. Trong nhà bọn họ hoàn toàn trống không."

"Cô thử hỏi hàng xóm xem có ai biết bọn họ đi đâu không."

"Dạ vâng, bây giờ tôi lập tức đi hỏi thăm, tối nay sẽ gửi tin tức về cho anh."

Kiều Phong Thanh nghĩ tới việc Du Ánh Tuyết không nghe điện thoại, thần sắc anh bỗng chốc trở nên vô cùng tối tăm. Có phải anh nên gắn một hệ thống GPS định vị trên người cô thì mới có thể yên tâm hay không?

Cùng lúc này ở bệnh viện, "ting" một tiếng, cuối cùng đèn phòng phẫu thuật cũng tắt. Không biết qua bao lâu cuối cùng cánh cửa bên trong mới mở ra.

Du Ánh Tuyết vội vàng từ dưới đất đứng lên. Do ngồi xổm quá lâu cho nên hai chân cô tê rần, lại không có chỗ dựa vững chắc khiến Du Ánh Tuyết lập tức ngã lăn xuống.

Kiều Thanh Lương tiến hẳn lên phía trước, vội vàng hỏi bác sĩ: "Bác sĩ, bệnh nhân sao rồi?"

Vị bác sĩ kia kéo khẩu trang xuống, lắc đầu, vẻ mặt ngưng trọng trả lời: "Tình trạng hiện tại của bệnh nhân không được khả quan cho lắm. bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào trạng thái nguy hiểm. Mong gia đình hãy chuẩn bị tâm lý trước."

"Cái gì?" Kiều Thanh Lương không giữ nổi bình tĩnh, sắc mặt lạnh lùng nhìn vị bác sĩ khiến cho ông ta sợ hãi: "Tôi không muốn bà ấy chết! Không quan tâm các người dùng cách gì, bắt buộc phải bảo vệ tính mạng cho bệnh nhân."

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận