Như vậy, cũng tốt...
Chẳng qua là, nếu như anh biết trong bụng mình có đứa con của anh...
Nếu quả thật không muốn giữ lại đứa bé này, hẳn phải làm trước khi anh kịp biết chuyện!
Du Ánh Tuyết nhắm hai mắt lại, không muốn suy nghĩ tiếp nữa. Điện thoại di động lại vang lên ngay lúc này.
"Ánh Tuyết, có phải bệnh viện hẹn khám vào xế chiều hôm nay không?" Là Phùng Linh Nhi.
"Đúng vậy." Du Ánh Tuyết miễn cưỡng lên tinh thần. "Tớ đã thay quần áo sẵn sàng rồi, chuẩn bị đến đó đây."
"Vậy tớ lập tức đến ngay, cậu chờ tớ một chút nhé."
"Cậu đừng nên đến." Du Ánh Tuyết gọi Phùng Linh Nhi lại, cô khẽ thở dài, "Một mình tớ đi được rồi. Dù sao cũng ở rất gần bệnh viện, chỉ một lát là đến ngay thôi."
"Nhưng mà, trong những lúc thế này mà không có ai đi cùng..."
"Thật sự không sao đâu mà. Vừa khéo, tớ cũng muốn một mình suy nghĩ thật kỹ chuyện đứa trẻ..."
Du Ánh Tuyết sâu xa nói.
Phùng Linh Nhi nghe cô nói như vậy, cũng không nói gì nữa. Chỉ thở dài, nói: "Vậy có chuyện gì phải gọi điện thoại cho tớ ngay đấy."
Du Ánh Tuyết thu dọn một chút, rồi đón xe đi đến bệnh viện.
...
Một lần nữa đi vào khoa phụ sản, tâm trạng của Du Ánh Tuyết nặng nề hơn lần trước nhiều.
Cô nhớ đến dáng vẻ thất hồn lạc phách của Trịnh Thanh Vy ở khoa phụ sản lúc đâu, nghĩ lại, bây giờ mình chỉ có hơn chứ không kém...
Giống như cô ấy, sự nghiệp thành công, tính tình lại mạnh mẽ cứng rắn, cũng có lúc muộn phiền như vậy...
"Cái thai này của cô đã được chín tuần rồi. Cô xem thử đi, này, cái chấm màu đen kia chính là đứa trẻ."
Bác sĩ chỉ vào màn hình siêu âm, giải thích với cô.
Cô thất thần nhìn chằm chằm. Bàn tay đặt trên bụng, tựa như ngay lúc này đã có thể cảm nhận được một sinh mạng nho nhỏ đang tồn tại.
"Cô còn chưa kết hôn phải không? À, mới 18 tuổi." Bác sĩ liếc nhìn bệnh án, cau mày, lầm bầm: "Tại sao vậy, tuổi còn trẻ lại không biết chú ý như vậy? Còn trẻ tuổi mà đã mang thai, chịu thua thiệt đều là con gái. Bạn trai cô có đến không?"
"... Không." Du Ánh Tuyết lắc đầu. Tay đè ở trên đầu gối, hơi siết lại.
Bác sĩ lại nhìn hai mắt cô. Cô rũ mắt thật thấp, dáng điệu bi thương, khiến cho người nhìn rất đau lòng.
Những lời quở trách khác, bác sĩ cũng không nói ra được. Chỉ nói: "Bây giờ đứa trẻ đã hơn sáu mươi ngày tuổi, nếu cô muốn phá thì tốt nhất ngay hôm nay làm tiểu phẫu luôn đi. Đợi thêm mấy ngày, đứa trẻ không hút được nữa, mà phải nạo. Đến lúc đó, tổn thương đối với thân thể sẽ càng lớn hơn. Cô muốn sinh ra hay là hút thai?"
Sinh ra hay là hút thai?
Du Ánh Tuyết cắn môi, không làm sao nói ra câu lời được. Ngón tay, bấu vào da thịt đau nhói.
"Cô gái, còn có gì phải suy nghĩ nữa? Cô mới 18 tuổi, tuổi còn trẻ như vậy, đã phải có thai sinh con, có phải khiến cho ba mẹ cô tức chết không?" Một người phụ nữ luống tuổi chờ phía sau, không nhịn được mở miệng.
"Đúng vậy đấy. Nói gì thì nói, bạn trai cô ngay cả đến cũng không đến, cũng quá sức vô trách nhiệm rồi. Loại đàn ông này, cho dù bây giờ cô có sinh con cho cậu ta, tương lai cậu ta cũng sẽ không có trách nhiệm đâu."
"... Không phải như vậy." Du Ánh Tuyết theo bản năng muốn giãi bày thay anh. Không phải anh không chịu trách nhiệm, chẳng qua là... Anh hoàn toàn không biết mà thôi...
"Cô gái, cô đừng để cho tình yêu làm mù con mắt, đây là chuyện cả đời đó. Cô còn trẻ tuổi, tương lai còn dài, sau này muốn bao nhiêu đứa con mà không được? Nhưng đứa trẻ này nếu cô cứ bất chấp sinh nó ra, sau này thật sự có thể hủy hoại cả đời cô!"
Mấy bà dì đang ngồi chờ siêu âm cũng không ngớt lời khuyên nhủ.
Du Ánh Tuyết biết họ đều xuất phát từ lòng tốt bụng, nhưng mà...
Bác sĩ nhìn cô mấy lần, cầm tờ đơn làm tiểu phẫu ngập ngừng chưa vội ký, "Quyết định xong chưa? Nếu cô còn không quyết định mà sau này còn muốn nạo cái thai ra, sẽ khó hơn nhiều đấy."
Ngón tay Du Ánh Tuyết bấu chặt vào cạnh bàn. Trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc mới mở miệng nói khẽ: "Vậy... Làm phiền bác sĩ cho tôi một cái hẹn..."
"Ừ." Bác sĩ cúi đầu viết vào tờ đơn phẫu thuật.
Du Ánh Tuyết cầm tờ đơn ra khỏi phòng khám, thần sắc hoang mang.
Tay, vẫn một mực bưng cái bụng của mình, cúi đầu nhìn tờ đơn hẹn hút thai trong tay kia, trong lòng đau đến bủn rủn.
Thật sự phải bỏ ư?
Nhưng mà, cô không làm được...
Đây là đứa con của anh. Trong nó đang chảy dòng máu của hai người họ...
Lẩm bẩm đến đây, trong lòng cô nhất thời càng trở nên khó chịu hơn...
Tay vò chặt tờ đơn, ngơ ngác đứng trên hành lang dài, bước chân đi đến phòng phẫu thuật, giống như đạp vào một bãi hắc ín nóng chảy, không thể nào cất bước nổi...
Đang lúc thất thần, tờ đơn trong tay bỗng dưng bị một bàn tay rút đi.
Theo bản năng ngẩng đầu lên.
Bóng người quen thuộc đập vào mắt mình, khoảng cách gần như vậy...
Lòng cô cứng lại, run rẩy chết trân tại chỗ.
Anh... tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Bọn họ, đã không liên lạc với nhau lâu như vậy...
Ban đầu lúc cô nói không muốn trở về biệt thự của anh, anh không nói bất kỳ câu nào giữ cô lại, cô cho rằng, anh cũng đã buông tay cô...
Nhưng mà, tại sao vào giờ phút này anh lại xuất hiện?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!