Anh hút rất nhiều.
Khói thuốc bao phủ, gương mặt vốn lạnh lùng, càng lộ vẻ buồn bực sầu khổ.
Thấy cô bước ra, anh tắt tàn thuốc, đứng lên, không nói gì, chỉ lẳng lặng cầm vali của cô đặt vào băng sau của chiếc xe.
Du Ánh Tuyết run rẩy nhìn nhất cử nhất động của anh, hốc mắt lại đau đớn ẩm ướt. Không nói gì, ngoan ngoãn ngồi vào ghế cạnh tài xế.
Dọc theo đường đi, hai người cũng không lời nào với nhau.
Trong buồng lái chật hẹp, không khí căng thẳng phiền muộn khiến người không thở nổi.
Du Ánh Tuyết đưa mặt hướng ngoài cửa sổ, an tĩnh nhìn phong cảnh nối tiếp trôi qua trước mắt.
Có lẽ là người buồn, cảnh cũng không vui...
Thành phố đã từng sầm uất náo nhiệt như vậy, bây giờ, chiếu vào trong mắt cô... Chỉ còn lại một màu xám trắng...
Kiều Phong Khang cũng không có ý mở miệng phá vỡ trầm mặc.
Cho đến khi xe dừng lại, Du Ánh Tuyết mới di chuyển ánh mắt, tầm mắt cô rơi vào tòa cao ốc hoàn toàn xa lạ trước mặt.
Sao lại đến nơi này?
"Đến rồi, xuống xe đi."
Kiều Phong Khang đi trước đẩy cửa xe xuống, nhưng, trước khi xuống xe lại xoay người trở lại, tháo dây an toàn cho cô.
Bốn mắt vô thức chạm vào nhau, hai người đều run lên. Cũng không biết là ai dời mặt đi trước.
"Tôi ở đây à?" Thắc mắc trong lòng cứ ngang ngược nảy lên, Du Ánh Tuyết vội vàng từ trên xe bước xuống.
Tầm mắt không kìm được lại nhìn trân trân tòa nhà xa lạ trước mắt.
Kiều Phong Khang kéo hành lý, "Cùng tôi đi vào trong nào."
Hai người, vốn là một trước một sau đi vào trong cao ốc. Càng về sau, Kiều Phong Khang từ từ chậm bước chân lại, hai người sóng vai nhau cùng đi.
Vẫn là tĩnh lặng, trầm muộn.
Trong thang máy, vẫn không ai nói một lời, đi thẳng lên tầng.
Bàn tay hai người đều xuôi ở bên người, cách nhau rất gần, nhưng...
Cũng không ai nắm tay ai.
...
Nơi này không giống với biệt thự nhà họ Kiều, chẳng qua là một căn hộ không lớn không nhỏ.
Trang trí không xa hoa, nhưng vô cùng thoải mái, có cảm giác như đang ở nhà.
Hết thảy đồ đạc đều mới tinh.
Rất rõ ràng, trước khi Du Ánh Tuyết đến đây, cho đến bây giờ nơi này chưa từng có ai ở.
Cô lại nghĩ đến, đây là tài sản của Kiều Phong Khang. Kiều Phong Khang đưa cô vào đây ở, đại khái, là muốn giấu bà cụ, để tránh gây thêm rắc rối...
Như vậy, ngược lại cũng tốt.
"Kia là phòng ngủ chính, bên này là phòng khách." Kiều Phong Khang giơ ngón tay ra giới thiệu sơ, anh hơi dừng lại, ánh mắt sâu đậm nhìn cô, "Em ở đâu?"
Phòng ngủ chính, đó chính là phòng chủ nhân...
"Tôi là khách, dĩ nhiên ở phòng khách." Cô giả vờ ung dung, trong giọng nói tỏ ra hời hợt khiến đôi mắt vốn đã lạnh của anh càng trở nên lạnh thêm vài độ.
Chỉ là một người khách!
"Em đưa vali vào phòng sắp xếp đi. Một lát đi ra, chúng ta ký thỏa thuận."
Yên lặng một lát, anh mới mở miệng.
Giọng cũng lạnh hơn mấy độ.
Anh không nhìn cô thêm một cái nào nữa, mà xoay người, bước vào một căn phòng khác.
Du Ánh Tuyết nhìn bóng lưng tịch mịch cô đơn kia, mệt mỏi tựa vào tường.
Vách tường, lạnh như băng...
...
Trên bàn ăn cẩm thạch.
Hai người, ngồi đối diện nhau.
"Khoảng thời gian mang thai này, em cứ ở chỗ này. Ngày mai sẽ có người làm đến giặt quần áo nấu cơm cho em, chăm sóc em trong cuộc sống thường ngày. Nếu như em không quen dùng người làm khác, tôi sẽ bảo dì Lý qua đây chăm sóc em." Kiều Phong Khang vẫn là người mở miệng trước.
Rồi sau đó, không đợi Du Ánh Tuyết kịp nói gì, anh cầm hai bản thỏa thuận vừa in ra, đẩy đến trước mặt cô, "Nội dung thỏa thuận này, em cứ đọc thật kỹ. Có điều gì không hài lòng, bây giờ em có thể đề nghị, tôi có thể điều chỉnh theo ý của em."
Tay Du Ánh Tuyết chậm rãi, chậm rãi miết lên tờ giấy in thỏa thuận.
Tờ giấy mới vừa in ra, rõ ràng vẫn còn âm ấm. Nhưng mà, từ đầu ngón tay cô truyền mà chỉ có lạnh lẽo khó nói thành lời...
Lạnh đến tê buốt buồng tim của cô...
Cô liếm liếm môi, thật lâu, tựa như rốt cuộc đã tìm lại được giọng nói của mình: "Trước khi ký thỏa thuận, tôi có lời muốn nói..."
"Em nói đi."
"Tôi không muốn có người làm đến đây."
Anh cau mày, không chút do dự cự tuyệt: "Không được."
"Tôi có thể chăm sóc bản thân mình." Cô không muốn phải phụ thuộc vào bất kỳ ai nữa.
Từ vào giờ phút này trở đi, cô phải chuẩn bị tâm lý cho tốt để làm một người độc thân trong tương lai.
Nếu không học cách dựa vào bản thân, cứ phải dựa dẫm người khác như suốt sáu năm quá, sẽ thành thói quen lệ thuộc vào anh, làm một cây tầm gửi sống nhờ sống gửi không thể tự lo liệu được, tương lai...
Mười tháng sau, cái gì cô cũng không có, thì phải sống như thế nào?
"Bây giờ em đang ở trong tình huống đặc biệt, không thể tự do tùy tiện như trước được." Kiều Phong Khang hơi cao giọng một chút.
Anh dĩ nhiên là không yên tâm.
Cô là do một tay anh nuôi lớn, làm sao anh không biết năng lực cuộc sống của cô?
"Vừa rồi không phải anh nói tôi có ý tưởng gì đều có thể nói ra, anh sẽ điều chỉnh theo ý tôi sao? Những điều khác, tôi không cần đổi gì cả, tôi chỉ muốn anh đồng ý với tôi một điều kiện - tôi, thật sự không cần người làm."
Kiều Phong Khang bình tĩnh nhìn vào mắt cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!