Có lẽ…
Một ngày nào đó, khi cô ấy có đôi cánh của riêng mình, cuối cùng cô ấy sẽ bay khỏi lòng bàn tay anh.
Nghĩ đến khả năng này, lồng ngực anh như nghẹn lại.
Kiều Phong Khang nắm lấy điện thoại và bấm một cuộc gọi.
Du Ánh Tuyết nhìn về phía đống quần áo.
Kiều Phong khang biết rõ sở thích của cô, hầu hết quần áo của cô đều là màu trắng.
Nhưng mà…
Chắc bây giờ anh không biết rằng, cô hiếm khi chọn màu trắng.
Vì màu trắng tuy ưa nhìn nhưng có độ bám bẩn rất cao. Cô thường dọn dẹp hoặc quanh quẩn trong bếp, điều này không phù hợp với việc mặc đồ trắng. Cô đang nghĩ, thì đột nhiên có tiếng chuông điện thoại cố định trong phòng khách đổ chuông vào lúc này.
Chỉ có Kiều Phong Khang biết số điện thoại này. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên nó vang lên kể từ khi cô chuyển đến ở.
Nghe giọng nói, Du Ánh Tuyết ngẩn người trong giây lát. Sau đó từ từ nghe máy.
“A lô.” Cô lên tiếng trước, giọng nhẹ nhàng.
Đột nhiên từ trong điện thoại lại nghe thấy giọng nói của cô, đầu óc Kiều Phong Khang nổi lên một sự hồi hộp
Có thật là giọng cô ấy không.?
Có vẻ như đã lâu anh không được nghe giọng nói của cô ấy.
Trong những ngày qua, chỉ thỉnh thoảng anh có thể nghe một vài lời tự sự của cô ấy trên video giám sát để an ủi trái tim trống rỗng của anh.
“Quần áo đó, em còn thích không?” Sau một lúc im lặng, cuối cùng anh cũng lên tiếng. Giọng nói cũng trầm thấp, mềm mại dường như không nói nên lời.
“Ừm.” Du Ánh Tuyết gật đầu nói: “Tất cả tôi đều thích, nhìn đều đẹp mắt. Chỉ là chú mua nhiều quá.”
“Không nhiều đâu, còn để mặc thay đổi.” Kiều Phong Khang nói nhẹ động viên cô theo thói quen. Anh ước mình có thể cầm mọi thứ mang đến trước mặt cô.
“Thực ra thì rất lãng phí. Tôi ...” Khi nói điều này, cô hơi dừng lại.
Kiều Phong Khang nhìn thấy những ngón tay gầy guộc của cô đang lướt đường dây điện thoại qua màn hình, nhìn cô như thế này thật dễ thương.
Nhưng…
Tình cảm chỉ nhất thời lưu lại trong lồng ngực. Ngay sau đó, những gì cô nói khiến tâm trạng anh chùng xuống, giống như một nắm đấm nặng nề đập vào ngực anh.
“Tôi chỉ sống ở đây vài tháng nữa , một số bộ quần áo không thể mặc khi mang thai...”
Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào màn hình, trong người của Kiều Phong Khang chợt lạnh đi.
Nghe điện thoại, hơi thở anh dồn dập.
Du Ánh Tuyết có thể cảm nhận được điều này, ngón tay cô khẽ siết chặt lại.
“Tùy em, em không thích thì vứt đi!”
Cuối cùng Kiều Phong Khang chỉ để lại một câu như vậy, so với vẻ dịu dàng vừa rồi thì giọng điệu của anh lạnh hơn rất nhiều.
Không đợi Du Ánh Tuyết nói gì, anh đã là người đầu tiên cúp điện thoại.
Điện thoại bị ném trở lại bàn một cách nặng nề.
Anh nhìn vào màn hình, cảm thấy bất lực. Cả người mệt mỏi chìm vào chiếc ghế lớn.
Cuối cùng, anh cũng lấy điều khiển từ xa và tắt màn hình đi.
Du Ánh Tuyết biết rằng cô có lẽ đã thực sự khiến anh không vui.
Trong lòng cô đang suy nghĩ.
Nhưng vẫn phải trả lại những bộ đồ xinh đẹp này.
Không cần thiết phải lãng phí tiền của anh ta.
Trước đây, cô không có khái niệm về vật chất. Nhưng bây giờ cô đã hiểu và cô biết cách trân trọng nó.
Đêm đó...
Kiều Phong Khang cố tình về sớm hơn mọi hôm, anh chỉ về nhà sau bữa tối.
Tuy nhiên, cô cũng đã trở về phòng của mình. Phía dưới cửa vẫn có thể nhìn thấy một chút ánh sáng.
Căn bếp đã được cô dọn dẹp sạch sẽ. phòng khách cũng thật gọn gàng.
Du Ánh Tuyết ngày càng giống một người vợ bé bỏng đảm đang… nhưng…
Sự trưởng thành của cô đối với anh cũng chỉ là tiếc nuối, bỗng một ngày nào đó trong tương lai, cô sẽ rời xa anh, cô có thể sang trọng hơn, thẳng thắn hơn và độc lập hơn!
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Kiều Phong Khang lập tức trở nên ảm đạm.
Khi bước đến cửa phòng cô, anh định giơ tay lên gõ cửa, nhưng nghĩ lại thì anh buông tay không gõ nữa. Anh đứng lại và thở dài, anh không tìm cô nữa mà bước vào phòng mình.
Tiếng bước chân của anh biến mất ở cửa, cho đến khi bên cạnh truyền đến tiếng đóng cửa, Du Ánh Tuyết lại từ từ nằm xuống.
Cô nằm thẳng, nhìn chằm chằm lên trần nhà, cảm thấy hơi buồn.
Rõ ràng chỉ có một bức tường giữa họ. Tuy nhiên, cả hai đều biết rằng…thứ ngăn cản họ đã là vô số bức tường.
Đêm nay lại là một đêm mất ngủ.
Đến mười một giờ đêm, Du Ánh Tuyết cảm thấy đói.
Đói bụng khó chịu, Du Ánh Tuyết không nhịn được đứng dậy xuống giường đi vào bếp.
Có chuyển động ngoài cửa, Kiều Phong Khang nghe thấy tiếng bước chân cô. Nghe thấy có âm thanh phát ra từ phòng bếp, anh mới ra khỏi giường đi ra ngoài.
Trong bếp có ánh sáng.
Cô đang đeo tạp dề, nấu bánh bao cho mình. Dưới tạp dề là bộ quần áo sản phụ hôm nay anh mua.
Thực tế, bây giờ cô rất gầy. Quần áo bà bầu trên người rộng lùng bùng, cả người càng thêm mảnh khảnh, nhìn không ra dáng dấp của một người phụ nữ mang thai chút nào.
Sợ làm phiền cô, anh lại trốn vào cửa phòng, không bật đèn trong phòng khách, anh lặng lẽ đứng dựa vào ghế sô pha và nhìn chằm chằm đầy lo.lắng
Vào ban đêm, không gian rất tĩnh lặng.
Cảm giác này nhìn từ xa, anh thật sự cảm thấy thật đẹp.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!