Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo - Du Ánh Tuyết (Dị Bản - Hot)

Khi cô đến bệnh viện, trong bệnh viện đã sắp xếp xong xuôi, chỉ đợi hai người vào trong.

Du Ánh Tuyết đang nằm trên bàn khám, thực hiện các cuộc kiểm tra khác nhau.

Dụng cụ khám khoa sản lạnh lùng đối diện với cô khiến cô có chút bối rối.

Cô vô thức nhìn xung quanh.

Lúc này, Kiều Phong Khang đã bỏ qua sự ngăn cản của y tá và đẩy vào. Nhìn thấy anh, ánh mắt Du Ánh Tuyết sáng lên rạng rỡ.

Hai người cách nhau không xa, bốn mắt đã chạm nhau.

Tay cô duỗi về phía anh. Nỗi nhớ và sự lệ thuộc trong mắt cô đã rõ ràng hơn.

Trái tim đang trào dâng, bao niềm đam mê và thương mến tràn ngập lồng ngực.

Anh nhanh chóng chạy đến.

“Anh Kiều, rất xin lỗi, nơi này đàn ông không được vào..." Cô y tá dừng lại phía trước nói.

Anh cau mày: “Vợ tôi còn ít tuổi, tôi nhất định phải ở bên cạnh cô ấy.”

Hai chữ "vợ tôi" văng vẳng bên tai Du Ánh Tuyết và cứ đập vào tim cô.

Gợn sóng như gió mùa xuân.

Cô hơi giật mình.

Ngay sau đó, toàn bộ bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cộ được một bàn tay to lớn nắm chặt.

Nó giống như một sự bảo vệ vững vàng nhất.

Du Ánh Tuyết không nói gì, nhưng ngước nhìn anh, đôi mắt cô ươn ướt.

Anh cũng im lặng, lặng lẽ nhìn xuống cô.

Dù sao thì cô cũng không biết ai đã dùng lực trước.

Hai người, bàn tay đan vào nhau nắm chặt nhau hơn...

“Bác sĩ, anh Kiều...”

Cô y tá ngượng ngùng nhìn bác sĩ.

Bác sĩ cũng cảm thông những người người trẻ tuổi, biết mình không thể chọc vào sếp lớn, xua tay nói: “Thôi, cô đi ra ngoài trước đi, anh Kiều đấy là trường hợp đặc biệt.”

Y tá xoay người đi ra ngoài.

Bác sĩ nhìn họ nắm chặt tay nhau, cười nói: “Trước đây tôi đã xem nhiều cuộc phỏng vấn của anh Kiều, nhưng tôi chỉ nghĩ rằng anh Kiều không thân thiện lắm. Không ngờ anh ấy lại còn yêu vợ nhiều như vậy.”

Du Ánh Tuyết hé môi muốn nói gì đó, nhưng bàn tay hai người đan chặt vào nhau khiến cô cảm thấy ấm áp không thể tả.

Cô thèm giây phút này, cũng thèm thuồng danh xưng “vợ”.

Tất cả những ý nghĩ này cô đều không thể nói ra.

Kiều Phong Khang lo lắng về cô và cũng lo lắng về đứa con chưa ra đời của hai người.

Khuôn mặt tuấn tú của anh luôn căng thẳng, lại càng không cẩn thận nói chuyện với đối phương, chỉ nghiêm nghị hỏi: “Cô ấy thế nào rồi? Đứa nhỏ sao rồi?”

“Anh Kiều, đừng căng thẳng. Máu vừa được lấy và gửi đi xét nghiệm. Một lúc nữa sẽ có kết quả. Bây giờ chúng ta đang chụp ảnh bốn chiều. Nào, anh ngồi xuống xem con của hai người đi.”

“Con của chúng tôi?” Kiều Phong Khang khẽ lắc đầu nhìn bác sĩ: “Ý của anh là… bây giờ chúng tôi có thể nhìn thấy con mình qua thiết bị máy móc  này?”

“Đúng. Anh có thể nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của đứa bé. Đến xem bé  giống bố hơn hay giống mẹ hơn một chút.” Bác sĩ cười nói, dụng cụ quét lên bụng Du Ánh Tuyết.

Ngay sau đó, một hình ảnh mờ ảo nhau xuất hiện trên màn hình nhỏ.

Trên mặt cả hai người đều chung một niềm vui lớn.

Tuy nhìn không rõ ràng, nhưng vẫn nhìn ra được ngũ quan.

Du Ánh Tuyết gần như ngồi bật dậy vì phấn khích. Cô không thể tin rằng một thứ nhỏ bé như vậy vẫn còn sống trong bụng của chính mình.

Kinh ngạc không thể diễn tả được.

Hơi ấm kèm theo một niềm hạnh phúc khôn tả quấn lấy cô, chợt khiến trái tim cô mềm mại đến lạ thường.

Như thể khiến tim cô tan chảy.

“Bác sĩ, ý anh là, đây... là con của chúng tôi?”

Kiều Phong Khang là người đầu tiên lên tiếng.

Chỉ một câu mà anh ngắt mấy lần mới nói xong.

Du Ánh Tuyết nghiền người nhìn anh, cô rất vui mừng, khóe mắt rõ ràng có chút ươn ướt. Nhìn chằm chằm vào màn hình, cô không thể rời mắt đi chỗ khác.

Cô đang căng thẳng thì bỗng chốc thả lỏng.

Du Ánh Tuyết hài lòng.

Anh sẽ thực sự sẽ là một người cha tốt.

Cô tin rằng một ngày nào đó, dù đứa trẻ được sinh ra, sau khi cô ra đi, một mình anh sẽ chăm sóc đứa trẻ thật tốt.

Nhưng...

Khi ngày đó thực sự đến, làm sao cô có thể sẵn sàng để đứa trẻ một mình?

Không nỡ rời bỏ đứa bé, cũng... không nỡ rời bỏ cha đứa bé.

Khi Du Ánh Tuyết nghĩ về điều này, ngón tay của cô vô thức khuấy động anh.

Cảm nhận được cử động của cô, tầm mắt anh miễn cưỡng rời khỏi màn hình và hướng về phía  cô

Đôi mắt vẫn dịu dàng.

Trên mu bàn tay cô in lên một nụ hôn tình cảm của anh, cô cười hỏi: “Chú nhìn thấy chưa? Đây là con của chúng ta! Cái mũi nhỏ rất giống chú đấy?”

Hiếm khi nào anh có được nụ cười trong sáng không chút tạp chất như vậy.

Thật quyến rũ.

Du Ánh Tuyết nhìn mà sống mũi cay cay: “Đôi mắt giống tôi..”

“Cái trán rất giống tôi.” Kiều Phong Khang trìu mến hôn lên trán cô, nhìn cô thật sâu, nhìn chăm chú lên màn hình, như thể đứa con của hai người đã chào đời và ở ngay trước mặt. Tốt nhất, anh rất muốn con là một bé gái, một bé gái xinh đẹp và dễ thương như Du Ánh Tuyết.

“Sau này lớn lên, con gái sẽ là công chúa nhỏ của chúng ta. Con bé thích bướm, thì tôi sẽ đưa hai mẹ con đi bắt bướm, nếu con thích cưỡi ngựa, tôi sẽ dạy con cưỡi ngựa.”

Kiều Phong Khang nói một cách nhẹ nhàng, không kiềm chế được mà vẽ ra một viễn cảnh tuyệt đẹp cho tương lai.

Một viễn cảnh thuộc về gia đình ba người của họ.

Có vẻ như họ đã quên mất thỏa thuận mà họ đã ký.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận