"Sinh sinh sinh, chỉ là... nếu lại sinh con trai thì sao giờ?"
"Vậy thì sinh tiếp! Sinh ra con gái mới thôi."
Cô gái ấy cười, vung tay đấm anh ta: "Anh xem em là con heo nái à?"
Tuy là đang nổi giận nhưng đôi mắt lại tràn đầy hạnh phúc, khiến người ta hâm mộ.
Du Ánh Tuyết đứng bên cạnh nhìn tới ngây ra.
Người khác càng hạnh phúc thì càng hiện rõ sự cô đơn và đáng thương của cô.
Cô rất hâm mộ những cặp vợ chồng còn có 'sau này'...
Đứa bé này là đứa bé đầu tiên của hai người, cũng là đứa bé cuối cùng... cho nên rất quý giá.
Nếu có một ngày mất đi đứa bé này thì cô nghĩ mình sẽ điên mất.
"Cô Tuyết, cô thấy những quần áo này như thế nào?"
Giọng nói của dì Lý kéo suy nghĩ của cô lại.
Cô ép mình không nghĩ nữa rồi đi tới kệ hàng.
Từng dãy quần áo san sát nhau, màu gì mẫu gì đều có cả.
Từng món nhỏ nhỏ đều rất đáng yêu, khiến cho trái tim cô như bị hòa tan.
"Tôi không chọn được, cái nào cũng đáng yêu cả."
"Cũng đúng, từ nhỏ đến lớn đều là cậu chủ chọn đồ cho cô. Bây giờ cô lại chọn đồ cho con của hai người. Cậu chủ nên dẫn cô đi mới đúng, nhưng cũng không sao, sau này còn nhiều cơ hội mà." Dì Lý thuận miệng nói.
Du Ánh Tuyết giật mình.
Trong lòng cô có một cảm xúc đắng chát.
Sau này...
Sau này của bọn họ, đối với cô mà nói thì quá xa xôi, quá mờ mịt...
"A! Đau quá chồng ơi..."
Đột nhiên có tiếng kêu đau vang lên.
Suy nghĩ của Du Ánh Tuyết bị kéo về, cô nhận ra người kêu đau là cô gái trẻ lúc nãy.
"Vợ ơi em đừng sợ... để anh đưa em đi bệnh viện!" Người chồng một tay ôm người vợ, một tay gọi cấp cứu.
Bởi vì quá hoảng hốt nên người anh ta run lên.
Số được gọi nhiều lần nhưng không thông.
Cô gái chuẩn bị làm mẹ nằm trong vũng máu, sắc mặt trắng bệch.
Cũng không biết là do cơ thể quá đau hay là tim đau, cô ôm chồng của mình, tuyệt vọng khóc rống lên: "Chồng ơi, em... nhất định là em bị sảy thai rồi... làm sao bây giờ? Làm sao đây? Em rất muốn có đứa con này... em không muốn sinh non... chúng ta đã đặt nhiều tâm tư như vậy, mới bảo vệ được nó..."
Tiếng la khóc thê lương làm cho tất cả mọi người ở đây đều không đành lòng.
Du Ánh Tuyết nhìn máu đỏ đập vào mắt, lại nghe tiếng tuyệt vọng và đau lòng vang lên, chỉ cảm thấy cả người trong phút chốc như bị ngâm trong hầm băng
Lạnh.
Vô cùng lạnh.
Lạnh đến toàn thân phát run.
"Dì Lý..." Thở mấy hơi, ô phát hiện giọng nói khô khốc, giọng nói run run: "Dì Lý... gọi cho thư ký Lý hộ tôi."
Dì Lý nhìn sắc mặt khác thường của cô, hỏi: "Cô không sao chứ, sao lại run thế?"
"Nhanh đi! Bảo thư ký Lý liên hệ bác sĩ của tôi." Cô gấp gáp nắm lấy tay dì Lý, hốc mắt đỏ lên: "Bác sĩ đó nhất định sẽ cứu được đứa bé. Nhất định có thể! Dì nhanh đi đi!"
Dì Lý lập tức hiểu tâm trạng của cô.
Nhưng sắc mặt trắng bệch của cô, bộ dạng cảm động lây, làm bà thấy đau lòng.
Không đành lòng muốn nói cho cô sự thật, nhưng lại không thể nói ra: "Cô Tuyết, đã không kịp rồi..."
"Sao lại không kịp? Không phải dì vừa nói đó bác sĩ đó là bác sĩ giỏi nhất ở thành phố An Lập này sao?"
"Nhưng mà, bây giờ bà bầu xuất huyết nhiều quá, e là cho dù Hoa Đà có tái thế thì cũng không cứu được đứa nhỏ này..."
Du Ánh Tuyết ngơ ngác đứng sững tại chỗ.
Người phụ nữ có thai được ôm đi.
Máu chảy đầy đất.
"Đáng thương thật, nghe nói bọn họ đã tốn không ít công sức bảo vệ đứa bé này. Sắp sinh rồi, không ngờ còn gặp phải loại chuyện như vậy."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!