"Phong Khang, chuyện lần trước không phải như Du Ánh Tuyết nói đâu, em muốn giải thích với anh."
Tô Hoàng Quyên vội vàng cất lời, mặc dù cô ta không biết Du Ánh Tuyết sẽ nói gì nhưng cô ta biết rằng Du Ánh Tuyết sẽ không nói lời gì tốt đẹp cho cô ta cả.
Kiều Phong Khang nhướng mắt lên rồi nhìn cô ta từ trên xuống dưới với ánh mắt lạnh lùng.
"Sự thật ra sao thì tôi cũng chẳng thèm để ý, tôi chỉ để ý Du Ánh Tuyết nói thế nào mà thôi!" Kiều Phong Khang nhìn cô ta với ánh mắt rất sắc bén: "Lần sau đừng có xuất hiện trước mặt Du Ánh Tuyết! Đừng có chọc tới cô ấy!"
Mỗi câu nói đều đang bảo vệ Du Ánh Tuyết, cảnh cáo Tô Hoàng Quyên.
Trái tim của Tô Hoàng Quyên như bị kim đâm. Cô ta thua từ đầu đến cuối, thua một cô nhóc 18 tuổi.
Cô ta đã đợi người đàn ông này bao nhiêu năm?
Kiều Vân Nhung nhìn hai người rồi vội vàng đứng dậy: "Phong Khang, đừng có nói thế làm tổn thương người ta. Hoàng Quyên tới đây, xem đây là nhà mình là được."
"Đúng rồi, nơi này là sản nghiệp của nhà họ Kiều, chúng tôi bận cũng là chuyện của nhà họ Kiều. Cô Tô đây là người ngoài thì đứng đây không phù hợp lắm." Kiều Phong Khang nhìn về phía Kiều Quốc Thiên: "Nếu không thì để thằng tư đưa cô về."
Kiều Quốc Thiên bị nhắc tới thì giật mình, Tô Hoàng Quyên thì hoảng hốt.
Cô ta chột dạ.
Cô ta đứng nép vào một bên, không dám nhìn Kiều Phong Khang.
"Nói gì thế, muốn đưa Tô Hoàng Quyên đi cũng không tới phiên Quốc Thiên. Thôi đừng nói mấy chuyện này nữa, mau đi thăm bà cụ đi." Kiều Vân Nhung thấy tình hình ngày càng xấu hổ thì tranh thủ thúc giục Kiều Phong Khang đi vào trong.
Cho đến khi bóng dáng của Kiều Phong Khang biến mất hoàn toàn thì Tô Hoàng Quyên mới ngẩng đầu lên nhìn Kiều Quốc Thiên.
Cô ta hoảng loạn.
Chỉ sợ là Du Ánh Tuyết đã nói hết tất cả. Chỉ sợ rằng anh đã biết chuyện của cô ta và Kiều Quốc Thiên ở vườn đêm hôm đó. Nếu như anh không phát hiện ra thì Du Ánh Tuyết cũng đã nói cho anh biết.
7 giờ.
Du Ánh Tuyết ngẩng đầu nhìn thời gian, cổng vẫn không có tiếng động gì.
Dì Lý nói: "Hay là cô ăn trước đi? Không ăn thì đồ ăn lạnh hết rồi."
"Chờ thêm chút đi." Du Ánh Tuyết lắc đầu: "Tôi vẫn chưa đói."
Bây giờ cô ăn rất nhiều, chiều nay ăn không ít hoa quả, vẫn có thể chịu thêm một chút.
Cô kiên trì nên dì Lý cũng không nói thêm gì, chỉ mang đồ ăn đi hâm nóng.
Du Ánh Tuyết ngồi cạnh bàn chờ, qua nửa giờ thì cô cầm điện thoại bàn lên gọi điện thoại.
Nhưng...
Vẫn không gọi được.
Từng cuộc lại từng cuộc, tiếng máy móc lạnh lùng vang lên bên tai Du Ánh Tuyết, khiến cho trái tim của cô trầm xuống.
Cô để điện thoại xuống, bỗng dưng cảm thấy rất không yên.
"Không gọi được à?" Dì Lý thấy vẻ mặt cô rất khó coi thì hỏi.
Du Ánh Tuyết nói: "Vâng..."
Giọng nói buồn buồn.
Lần trước, anh và cô đã hứa rằng sẽ không bao giờ xảy ra tình trạng cuộc gọi không thông nữa. Kể từ đó, anh đã thực sự làm được. Anh sẽ trả lời điện thoại ngay khi cô tìm anh.
Với lại...
Khi anh gọi lại vào trưa hôm nay, anh nói rằng anh sẽ cùng cô đi ăn tối.
Chẳng lẽ lại có chuyến công tác đột xuất, bây giờ đang trên máy bay rồi?
"Cô cũng đừng lo lắng, có lẽ là có chuyện gì đó không thể chậm trễ." Dì Lý thấy sắc mặt cô không tốt thì liền an ủi.
"Cậu chủ đi ra ngoài tôi lại không lo, cậu ấy cũng không phải trẻ nhỏ. Bây giờ nếu cô không liên lạc được, đoán chừng tôi và cậu chủ sẽ lo đến độ phải báo cảnh sát."
Du Ánh Tuyết mỉm cười miễn cưỡng.
Đúng là...
Lời của dì Lý nói không sai, cô không cần phải lo lắng cho chú ba.
"Vậy thì, chúng ta ăn cơm trước đi. Khi cậu ấy trở lại, thì hâm nóng lại các món ăn." Du Ánh Tuyết đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Cô ấy có thể đói, nhưng đứa con trong bụng thì không thể.
Dì Lý gật đầu: "Cũng được, cô ngồi đi, tôi bưng đồ ăn tới."
Bữa tối do dì Lý làm rất ngon, nhưng có lẽ vì thiếu một người nên Du Ánh Tuyết luôn cảm thấy buồn tẻ.
Lâu lâu nhìn lại cánh cửa.
Nhưng...
Kỳ vọng, đổi lại là thất vọng.
Cho đến khi dì Lý dọn dẹp, Du Ánh Tuyết bước ra sau khi tắm rửa và thay quần áo, cánh cửa vẫn chưa mở.
Các món ăn trên bàn lạnh đến mức không còn một chút nhiệt độ.
Ngoài cửa sổ, đèn neon nhấp nháy, cuộc sống về đêm dần dần bắt đầu.
Du Ánh Tuyết đứng ở cửa sổ trong đại sảnh, nhàn nhạt nhìn ra bên ngoài. Ngoại trừ xe cộ tấp nập thì là bóng tối hiu quạnh đập vào mắt.
Dì Lý lấy từ trong phòng ra một chiếc áo rồi khoác lên vai cô: "Muộn rồi, cô đi ngủ trước đi. Có lẽ khi cô tỉnh lại, cậu chủ sẽ về."
Du Ánh Tuyết ‘ừm’ một tiếng, nhìn lại chiếc điện thoại vốn luôn im lặng không tiếng động.
Nỗi lo lắng trong lòng không ngừng mở rộng.
Điện thoại của anh không gọi được, anh cũng không gọi lại cho mình.
Thật sự không có việc gì chứ?
Du Ánh Tuyết không muốn dì Lý lo lắng cho mình, kéo lại áo khoác rồi trở về phòng ngủ chính.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!