Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo - Du Ánh Tuyết (Dị Bản - Hot)

Chỉ là, khi cô ở lằn ranh giữa sự sống và cái chết, anh mới cảm thấy trên đời không có gì quan trọng hơn mạng sống của cô.

Tiếng ‘lộc cộc cộc’ vang lên,  Du Ánh Tuyết được y tá đẩy ra.

Cô nhắm mắt nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, như thể đã chết một lần.

Kiều Phong Khang nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đỏ hoe. Chậm rãi bước tới, anh nhẹ nhàng vén đi lọn tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán cô, mím chặt đôi môi lạnh lẽo.

"Tôi đến trễ…"

Nỉ non.

Giọng khàn khàn.

Môi anh áp vào trán cô hồi lâu, run rẩy. Lưu luyến, không muốn rời xa.

Như thể...

Cảm nhận nhiệt độ cuối cùng của cô.

Anh từ từ nhắm mắt lại: "Tôi xin lỗi... Ánh Tuyết, tôi yêu em..."

Du Ánh Tuyết chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt đều mờ mịt, thậm chí không nhìn rõ mặt người đàn ông. Nhưng, từng câu từng chữ lọt vào tai hết sức rành rọt.

Nước mắt giàn giụa.

Làm ướt vỏ gối.

Giống như làm lễ truy điệu cho đứa trẻ, như làm lễ truy điệu cho tình yêu đã đi vào đường cùng của bọn họ, những giọt nước mắt, không thể kìm được nữa...

Tại thời điểm này, hết thảy cũng nên kết thúc...

Cô biết.

Anh, cũng thế.

Khi Du Ánh Tuyết từ từ tỉnh dậy, Kiều Quốc Thiên đang ngồi trong phòng bệnh.

Anh ta im lặng ngồi đó, nhìn cô.

Cả phòng chỉ có anh ta.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Du Ánh Tuyết nghĩ đến những tấm ảnh đó, trong mắt hiện lên một tia hận ý.

"Cháu tỉnh rồi."

Kiều Quốc Thiên nói, giọng hơi khàn.

Du Ánh Tuyết dùng sức chống người ngồi dậy, ép mình xuống giường.

Kiều Quốc Thiên cũng đứng dậy theo. Sự hận thù trong mắt cô không thể rõ ràng hơn.

Cô từng bước đi về phía Kiều Quốc Thiên.

Vì quá yếu nên cả người lảo đảo như sắp ngã.

Kiều Quốc Thiên đưa tay ra giúp cô, nhưng nửa chừng lại thu tay bề.

Nắm chặt, dán vào chân.

“Hôm đó... chú đã làm cái gì với tôi?” Cô khàn giọng hỏi.

Đôi mắt đỏ hoe nhìn anh ta chằm chằm, ánh mắt như muốn khoét từng lỗ một trên mặt anh ta.

“Thực ra… chúng ta chưa làm gì cả.” Kiều Quốc Thiên trầm giọng nói. Nếu anh ta biết cô có quan hệ huyết thống với mình thì những bức ảnh đó kiểu gì cũng không tồn tại.

“Chú... chú có phải đã cho tôi uống gì đó, đúng không?” Sự uất ức không những không bớt đi, trái lại, cô càng nghiến răng nghiến lợi.

"Ừ." Kiều Quốc Thiên không có ý phủ nhận: "Thuốc mê loại mạnh, nhưng..."

"Bốp!"

Một âm thanh giòn giã cắt ngang lời của Kiều Quốc Thiên.

Du Ánh Tuyết vung tay lên, cũng không biết sức từ đâu, gần như nhảy dựng lên tát anh ta một cái thật mạnh.

Không hề có gì báo trước, Kiều Quốc Thiên đã bị tát đến mức lảo đảo, hít một hơi sâu, mới có thể đứng vững. Đợi đến khi hoàn hồn, anh ta điên máu, đi một bước, ép sát về phía trước, trừng mắt nhìn cô.

"Chính chú đã giết con của tôi! Đồ sát nhân!" Du Ánh Tuyết tức giận mắng, không chút sợ hãi giơ tay tát tiếp vào mặt anh ta.

“Du Ánh Tuyết!” Kiều Quốc Thiên nghiến răng nghiến lợi. Tội danh ‘sát nhân’ hơi quá rồi đấy!

Cô bỗng nhiên bật khóc.

Tiếng khóc đau đớn, thê lương.

"Lúc bỏ thuốc tôi, tôi đã có thai..." Cô siết chặt nắm tay, điên cuồng đánh Kiều Quốc Thiên. Dường như hai cái tát đó không đủ để trút bỏ nỗi đau đớn và khổ sở trong lòng cô lúc này, thậm chí còn dùng cả hai chân.

"Bác sĩ nói, nếu không có thuốc, tôi có thể sinh ra đứa trẻ này... chính thuốc của chú đã khiến tôi bị sảy thai..."

Kiều Quốc Thiên sốc.

Nghĩa là…

Hôm đó anh ta bỏ thuốc đã hại chết sinh mạng vô tội trong bụng cô ấy?

"Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi chưa bao giờ làm tổn hại chú... chưa bao giờ..." Để trút giận, Du Ánh Tuyết cắn xé anh ta như điên, như muốn ăn thịt uống máu anh ta.

Cách áo sơ mi, vai vẫn bị xước thịt, Kiều Quốc Thiên không rên một tiếng.

Trong lòng Du Ánh Tuyết đau đớn muốn chết. Dần dần, như mất đi sức lực, lực răng cũng giảm. Cô nghẹn ngào, thân thể yếu ớt từ từ trượt xuống ngồi xổm trên mặt đất.

Kiều Quốc Thiên cũng ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy cô.

Trông cô như vậy thật gầy, thật yếu ớt...

Giống như một bộ xương gầy gò, như thể chỉ cần dùng lực mạnh hơn một chút, cả người cô sẽ tan nát.

Mấy ngày sau.

Du Ánh Tuyết được xuất viện.

Cả người, như lột đi một lớp mỡ. Không có phần bụng dưới phình to, cơ thể có vẻ gầy hơn. Như thể gió thổi qua, cô cũng có thể bị thổi bay.

Trong căn hộ, cô ngồi xổm trên sàn phòng ngủ chính đóng gói hành lý. Đồ này nọ đều được gói ghém gọn gàng, mọi thứ thuộc về cô đều không sót lại.

Rất gọn gàng...

Dường như đang sắp xếp lại trái tim mình.

Trong phòng khách.

Kiều Phong Khang đang hút thuốc.

Khói, cháy hết. Đến khi tay cảm thấy bỏng, anh mới từ từ hồi tỉnh.

Tàn thuốc bị dập mạnh trong gạt tàn.

Làn khói dày đặc bốc lên vướng vào mắt anh. Trong mắt, trong lòng anh, sương khói bốc lên càng ngày càng dày, dày đặc đến mức không cách nào tản ra được.

"Thưa anh..." Dì Lý không khỏi lên tiếng: "Chẳng lẽ thật sự để cô Ánh Tuyết dọn đồ đạc đi sao?"

Kiều Phong Khang im lặng.

Những đầu ngón tay căng cứng, khó có thể nhận ra đang run rẩy.

Ở lại bên anh, cái giá cô phải trả đã quá thảm...

Anh đặt tàn thuốc xuống, đứng dậy, bước vào phòng.

Nhịp bước, nặng nề.

Bóng lưng, tiêu điều.

Hai mắt dì Lý đỏ hoe, chưa bao giờ thấy anh tiêu điều và cô đơn đến thế.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận