Khẽ run.
Trái tim run rẩy.
Hàng lông mi rũ xuống của Du Ánh Tuyết khẽ rung lên. Tầm mắt vô thức lướt qua ngón tay anh.
Trên ngón áp út đã từng đeo một chiếc nhẫn, giờ phút này, trơ trụi...
Giống như của cô.
Hốc mắt suýt nữa đẫm lệ, chỉ cảm thấy thời tiết càng ngày càng lạnh, cô mỉm cười nói: "Cảm ơn."
Cũng không từ chối mà siết chặt áo rồi cuộn mình lại.
Thực sự, lạnh quá...
Trên áo của anh, có thể ngửi được mùi hương thuộc về anh...
Có mùi thuốc lá.
Rất nồng.
Nhưng...
Không còn ghét nữa. Trái lại khiến cô quyến luyến.
Mùi càng đậm, mới càng có thể khắc sâu vào trong kí ức... Nhớ càng lâu...
Ánh mắt Kiều Phong Khang nhìn cô thăm thẳm. Cô sụt cân rất nhiều, người gầy cực kỳ...
Tựa như một tờ giấy, một trận gió tạt qua, cũng có thể thổi bay.
Cô có thể chăm sóc bản thân khi ở nước ngoài không?
"Sau nà, thời tiết kiểu này, nhớ mặc thêm quần áo. Bác sĩ nói là người em khá yếu, đừng tự khiến mình bị lạnh." Anh dặn đi dặn lại.
Cô ngoan ngoãn gật đầu: "Tôi nhớ rồi."
"... ở nước ngoài, ăn nhiều hơn."
“... vâng.” Cô ấy tiếp tục gật đầu.
Giọng nói của hai người càng lúc càng dài, càng lúc càng trầm.
Sau đó, anh im lặng. Hơi thở ngày nặng nề, hụt hẫng.
Cô cũng im lặng, cúi đầu xuống và nhìn chằm chằm vào mũi chân mình.
Một lúc lâu vẫn không ai nói chuyện trước. Cứ như ai nói trước thì cuộc trò chuyện sẽ kết thúc.
Thời gian dành cho nhau đang chảy ngược từng chút...
Nhưng, họ đều biết, có bắt đầu thì sẽ có kết thúc.
Sớm muộn mà thôi.
Giống như... tình yêu của họ...
Sau khi rầm rộ, cuối cùng chán nản, mệt mỏi, từ bỏ...
Một tấm thẻ đưa tới trước mặt Du Ánh Tuyết.
Du Ánh Tuyết sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt bối rối.
"Cầm đi, dự phòng lúc ở nước ngoài."
Thẻ này là thẻ phụ của anh. Trên là những con số từ hàng trăm triệu trở lên.
Sau khi cân nhắc, Du Ánh Tuyết không từ chối mà nhận lấy. Ba chữ "Kiều Phong Khang" được viết trên thẻ rất mạnh mẽ, cô lưu luyến nhìn nó.
Cuối cùng, anh đi ra xe.
Nhìn bóng lưng kia từ sau, ngực Du Ánh Tuyết như khó thở, theo bản năng muốn đuổi theo, nhưng lại nghiêng người qua cửa sổ, nói cảm ơn anh.
Cửa kính xe không hạ xuống.
Ở trong xe, mắt anh đỏ bừng.
Qua lớp kính, hai người, bốn mắt nhìn nhau.
Cách lớp kính, đồng thời cũng nhòa lệ. Hình bóng của nhau dần trở nên mờ ảo, lại rõ ràng đến như vậy.
Chiếc xe cuối cùng cũng nổ máy, lao vọt vào dòng xe đang chạy.
Dưới ánh thu hoang tàn, Du Ánh Tuyết cứng đờ đứng đó, si ngốc nhìn theo.
Khi chiếc xe khuất dần và biến mất hoàn toàn, cô không thể chịu nổi nữa, lê giăng đầy mắt.
Những chiếc lá mùa thu khô héo rơi trên vai cô, cô không quan tâm. Cầm chắc tấm thẻ có viết tên anh, cúi đầu, si ngốc nhìn ba chữ ‘Kiều Phong Khang’, như thể… đó là đứa con cô yêu nhất…
Chỉ là...
Dù yêu bao nhiêu,cũng tạm biệt...
Có lẽ…
Cũng không gặp lại...
…
Ngày hôm sau.
Máy bay lao lên bầu trời.
Bên ngoài sân bay, người đàn ông lặng lẽ dựa vào xe, nhìn bầu trời, ánh mắt tĩnh lặng đến đáng sợ, không có ánh sáng, cũng không gợn sóng.
Điếu thuốc, hút xong, dập tắt. Lại đốt một điếu khác tiếp tục hút.
Xung quanh anh không có ai ghét mùi thuốc lá.
Nhưng, lâu vậy rồi, trong tâm trí anh chỉ có cô.
Năm 12 tuổi, cô được anh dẫn vào nhà của Kiều, cô rất thận trọng.
Lần đầu tiên để anh ôm vào lòng, vừa sợ hãi lại u mê.
Đối mặt với tình yêu, cô do dự, tội lỗi, nhưng lại càng dũng cảm và kiên định.
Mất gia đình, mất con, trưởng thành trong đau khổ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!