Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo - Du Ánh Tuyết (Dị Bản - Hot)

Trong tâm trí, bóng hình mảnh mai không ngừng lởn vởn.

Ánh Tuyết của anh, đã trưởng thành.

Cô đã từng tràn đầy sức sống, trong sáng và ngây thơ như một đứa trẻ.

Mà bây giờ cô ấy… đã có vị đàn bà.

Bốn năm xa cách, cô... lại xuất hiện trước mặt anh.

Một ánh mắt, khiến trái tim đã im lặng suốt bốn năm, lại nở bung lần nữa, phá tan sự yên lặng bấy lâu.

"Giám đốc Khang, phòng đã được thay đổi. Anh có thể đi nghỉ ngơi được rồi." Nghiêm Danh Sơn đang nghe điện thoại, quay lại, nói chuyện với anh.

Anh xốc lại tinh thần, sau đó đứng dậy nặng nề bước ra khỏi phòng họp.

Vừa bước vào phòng, còn chưa kịp tẩy trang, Du Ánh Tuyết đã nằm phịch trên giường, cuộn tròn, bất động. Cả người như bị dội nước lạnh, thân thể và trái tim đều lạnh ngắt... Hóa ra công ty RQ là của anh.

Anh vừa từ An Lập đến Hà Cảng? Tối lại quay về An Lập sao?

Như vậy… Chẳng phải, sau này giữa bọn họ sẽ không có cơ hội gặp lại sao?

Nghĩ đến thái độ xa lạ vừa rồi, trái tim Du Ánh Tuyết thắt lại. Cô nghĩ giữa họ sẽ có lời chia tay cảm động.

Rút tấm thẻ kia từ trong túi ra, cầm trên tay, ngẩn ra.

Trên tấm thẻ, ba chữ đó đã hơi mờ. Suốt bốn năm qua, tấm thẻ này, cô chưa từng đụng đến một xu nào, nhưng cô thường xuyên lật ra xem.

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.

Dòng suy nghĩ đột nhiên bị cắt ngang. Cô cất tấm thẻ, hít một hơi thật sâu, sửa sang lại tóc, miễn cưỡng lấy lại tinh thần, chạy ra mở cửa.

Ngoài cửa là Trịnh Thanh Vy. Cô ta cũng không bước vào, chỉ đứng nhìn ở cửa nhìn cô.

“Không sao chứ?” Ánh mắt nhìn lướt qua mặt Du Ánh Tuyết, trong mắt mơ hồ có chút lo lắng.

“… Không sao đâu.” Cô lắc đầu, miễn cưỡng nhếch môi, cố nặn ra một nụ cười: “Chỉ là từ qua đến nay bận quá, nên mệt thôi.”

Trịnh Thanh Vy suy nghĩ một hồi, vẫn nói: "... Chị cũng không ngờ lại là anh ta."

“… Liên quan gì đâu.” Cô cố sức thể hiện như chuyện mây gió thoảng qua. Nhưng, dù khóe môi có cố che giấu nhưng không che được sự chua xót nơi đáy mắt, cũng không lừa được trái tim của mình.

Trịnh Thanh Vy không loanh quanh chủ đề này nữa. Cô ta biết rất rõ mối quan hệ bốn năm trước đối với Du Ánh Tuyết khó quên như thế nào.

"Cũng muộn rồi. Đêm nay em ngủ ở đây đi. Chị về xem Bánh Nếp thế nào rồi, sợ người giúp việc không trông nó cả đêm được."

Du Ánh Tuyết gật đầu.

Hôm nay, cô quá mệt mỏi, không muốn đi đâu nữa.

Khi cả hai đang trò chuyện thì có tiếng bước chân từ xa đến.

Du Ánh Tuyết và Trịnh Thanh Vy vô thức nhìn theo, nhìn xong đều giật mình.

Người đến không phải ai khác, chính là Kiều Phong Khang và nhóm của anh.

Anh đi phía trước, mấy người xung quanh, Nghiêm Danh Sơn theo sau. Họ cúi đầu nói chuyện, Kiều Phong Khang dọc đường không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu.

Tay Du Ánh Tuyết đặt trên nắm cửa, vô thức siết chặt.

Không ngờ anh ở lại đây.

Tại sao anh lại đến đây?

Trong lòng Du Ánh Tuyết loạn bòng bong, không đoán được mục đích của anh.

Nhưng,  dường như anh không nhận thấy sự tồn tại của hai người họ, không dừng bước chân, cho đến khi đứng sát Trịnh Thanh Vy, mới hơi ngừng lại.

Đoàn người đều dừng lại.

Khoảnh khắc đó, Du Ánh Tuyết thấy tim mình cũng ngừng đập.

“Giám đốc Khang.” Trịnh Thanh Vy mỉm cười, chào hỏi một cách lịch sự.

“Bây giờ không phải chuyện công, cần khách sáo với tôi vậy à?” Anh trả lời, đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại.

So với thái độ của hai người khi nói chuyện chính sự thì hiện tại đã thân thiết hơn rất nhiều.

Trịnh Thanh Vy hơi thả lỏng, nới lỏng bả vai, nói: "Bốn năm không gặp, gặp lại thực sự khiến tôi bất ngờ."

Kiều Phong Khang không đáp lại chỉ hỏi: "Cô ở đây à?"

"Không. Phòng này là..." Sau khi dừng một chút, mắt Trịnh Thanh Vy nhìn về phía Du Ánh Tuyết: "Là phong Ánh Tuyết."

Nhắc đến cô, lần đầu tiên ánh mắt của Kiều Phong Khang mới chân chính nhìn về phía này.

Nhưng mà...

Vẫn bình tĩnh, tĩnh lặng đến mức không chút gợn, xa lạ như cô vẫn nghĩ.

Du Ánh Tuyết đột nhiên cảm thấy đứng ở đây thật là thừa. Ở trong mắt anh, ngay cả không khí còn có cảm giác tồn tại hơn cô.

"Hai người nói chuyện đi, tôi đi nghỉ ngơi trước."

Cô học được sự bình tĩnh của anh, cũng không nhìn anh, chỉ mỉm cười với Trịnh Thanh Vy, sau đó đóng cửa lại, không chờ bọn họ có phản ứng gì khác.

Cửa, đóng lại.

Ngăn cách hai thế giới trong và ngoài cửa.

Hồi lâu...

Du Ánh Tuyết hít một hơi thật sâu, cố lên tinh thần

Như vậy, chẳng có gì không tốt...

Gặp lại nhau, dù chỉ là một người xa lạ, vẫn tốt hơn là lại vướng bận.

Cô tự an ủi mình như vậy, cởi bỏ quần áo rồi vào phòng tắm rửa

Dòng nước nóng dội xuống, buộc bản thân không suy nghĩ bậy bạ nữa.

Ngoài cửa.

Tiêu Kiều Phong Khang nhìn cánh cửa đóng chặt, vẻ mặt âm trầm, không ai có thể đoán ra anh đang suy nghĩ gì lúc này.

Trịnh Thanh Vy càng không thể nhìn thấu.

"Mấy năm nay, cô ấy đều ở cùng với cô à?" Anh đột ngột lên tiếng.

Hỏi xong, tầm mắt nhìn về phía Trịnh Thanh Vy.

"Tôi tưởng rằng anh không còn hứng thú với chuyện của cô ấy nữa."

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận