Hai người chênh nhau mười hai tiếng đồng hồ, cách xa gần nửa trái đất. Sống ở nơi anh ta không thể nhìn thấy, không thể chạm vào.
Thẻ phụ anh đưa cho cô, cô không hề dùng một xu. Hơn nữa, sau khi kiểm tra tài khoản, phát hiện ra cô không những không tiêu tiền của anh ta mà còn hoàn lại học phí.
Thời gian đầu cô đi, anh nhớ cô bất kể ngày đêm, chỉ muốn biết tất cả tin tức của cô.
Thậm chí, mấy giờ nghỉ ngơi, mấy giờ dậy, có cùng những người đàn ông khác trò chuyện không, anh cũng muốn biết tất, muốn rõ từng chi tiết một.
Nhưng, càng về sau, cuối cùng cũng kìm được.
Bác sĩ tâm lý khuyên anh nếu không cách nào có được, thì cách duy nhất để giải thoát bản thân là rời xa cuộc sống của cô ấy, càng xa càng tốt, càng tốt.
Nhưng, rõ ràng đã cách hơn nửa địa cầu, tại sao vẫn không thoát nổi?
Đang miên man suy nghĩ, lúc này điện thoại di động đột nhiên vang lên.
...
Du Ánh Tuyết tắm xong, nằm trên giường.
Rõ ràng là mệt mỏi, nhưng dù thế nào đi nữa, cô cũng không thể ngủ được.
Trong lòng vô cùng khó chịu.
Trong đầu là một mớ hỗn độn.
Thái độ của anh đối với Trịnh Thanh Vy hoàn toàn khác với thái độ của anh đối với mình.
Tần Nguyên gọi: "Cô ngủ rồi sao?"
"Vẫn chưa. Có việc gì thế?"
"Tối vẫn chưa ăn gì, mấy người Susan định ra ngoài ăn bít tết. Tôi nghĩ cô hôm nay cũng chưa ăn mấy. Hay là đi ăn cùng chúng tôi?
Bụng quả thực trống rỗng, có chút khó chịu. Nhưng cô thực sự không có cảm giác thèm ăn.
Nhưng thay vì nằm trên giường suy nghĩ lung tung, thì thà gặp gỡ đồng nghiệp, nhân tiện giải sầu.
"Được, ăn ở đâu?"
"Cô cứ ở trong phòng đợi tôi, tôi đang ở dưới khách sạn, tôi tới đón cô."
Vừa Tần Nguyên nói vậy, Du Ánh Tuyết liền đáp ứng, không chút thờ ơ.
Bò dậy khỏi giường, đem mớ tóc lòa xòa buộc thành túm đuôi ngựa, mặc một bộ âu phục đơn giản, mở cửa đi ra ngoài.
Đêm đông rất lạnh, nhất là chiếc váy đen cô mặc chỉ dài đến đầu gối.
Bước đến cửa, một cơn gió từ hành lang thổi tới, lạnh đến mức cóng cả người.
Quay lại, khóa cửa lại.
Ngay thời điểm này...
Chỉ nghe thấy một tiếng ‘cạch’, cửa phòng bên cạnh được kéo ra từ bên trong.
Du Ánh Tuyết đã nghe thấy giọng nói trước khi nghe được tiếng..
"Ừ, nếu không có gì khác, chiều mai tôi sẽ trở lại."
Cô giật bắn mình.
Theo bản năng, suýt nữa thì đẩy cửa lại.
Nhưng...
Kìm lại được.
Hai bên đã là người xa lạ, sao phải bận tâm? Anh có thể bình tĩnh đối mặt với cô, vậy cô còn tránh làm gì?
Chỉ là...
Không phải anh ở phòng tổng thống trên tầng sao? Sao lại ở cạnh phòng cô?
Du Ánh Tuyết suy nghĩ lung tung, tay cầm nắm cửa cứng đơ, sững sờ ở ngưỡng cửa, không dám nhúc nhích.
Bên kia đang nói chuyện điện thoại.
"Như vậy đi, tối mai cô cứ đến thẳng nhà tôi, tôi sẽ cố gắng về càng sớm càng tốt. Đúng rồi, lấn trước tôi tới, cô có nhắc đến quá, muốn cái gì?... Được, tôi biết rồi."
Giọng anh vẫn trầm thế.
Nhưng… Là có phần dịu dàng hiếm có.
Với trực giác của một người phụ nữ, Du Ánh Tuyết có thể đoán ra được, đầu bên kia điện thoại nhất định là một người phụ nữ.
Hơi thở cô như thắt lại.
Anh... có bạn gái?
Hơn nữa, bọn họ đã thân thiết đến độ có thể đến nhà anh.
Trước đây, anh chưa bao giờ đưa bất kỳ người phụ nữ nào về nhà.
Cho nên…
Có thể tưởng tượng, người phụ nữ này phải có ý nghĩa đặc biệt đối với anh. Có khi, còn là vợ anh cũng nên?
Dù gì thì anh cũng đã đến tuổi lấy vợ, sinh con rồi.
Du Ánh Tuyết đột nhiên mất hết can đảm đi ra ngoài đối mặt với anh, cô không bình tĩnh như anh.
Cúi đầu, sờ thẻ phòng trong túi, lại muốn trả lại.
Nhưng, mọi thứ cứ như cố ý chống lại cô vậy, chạm vào một lúc lâu, thẻ phòng đã không biết đâu rồi.
Mà Kiều Phong Khang vừa cúp điện thoại, lúc này đang đi về phía cô ấy.
"Dora!"
Ngay khi Du Ánh Tuyết chật vật mãi mới tìm ra thẻ phòng, một giọng nói quen thuộc vang lên từ đầu khác vang lên.
Tần Nguyên cười với cô rồi lon ton chạy tới.
"Tôi cứ sợ cô ngủ mất rồi, nhưng may là không."
Du Ánh Tuyết có thể cảm thấy một ánh nhìn, chiếu từ bên cạnh, rơi trên người mình.
Cô không nhìn sáng, giống như không cảm nhận được, lại nhét thẻ phòng vào trong túi xách, cười với Tần Nguyên: "Đi thôi, tôi sắp đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi. Đau dạ dày chết mất."
Tần Nguyên nhíu mày, nhìn cô tràn đầy quan tâm: "Hay là đi mua thuốc trước? Cô chẳng để ý bản thân gì cả, nên mới bị đau dạ dày."
“Không, đi ăn tối đi, tốt hơn nhiều so với uống thuốc.” Du Ánh Tuyết cười thư thái, cao giọng giả vờ vui vẻ, dứt khoát nắm lấy cánh tay Tần Nguyên thúc giục: “Đi, đi đi, đừng dài dòng nữa."
"Chờ một chút."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!