Kiều Phong Khang nhìn con đường trống trải và âm u trước mặt, tưởng tượng Du Ánh Tuyết đã đi qua lại đây hàng trăm lần.
Trong suốt thời gian đó, ấy đã bao giờ nghĩ đến anh, dù chỉ một lần, dù chỉ trong chớp mắt?
"Giám đốc Khang."
Nghiêm Danh Sơn ra khỏi khách sạn.
Anh tỉnh táo lại, dập tắt điếu thuốc trong tay, vẻ mặt nghiêm nghị.
"Trong phòng của cô Ánh Tuyết, không có ai khác ngoài cô ấy. Hơn nữa, mọi thứ chuẩn bị đều được gửi vào rồi."
Giờ mặt anh mới dễ nhìn hơn.
Trầm ngâm đứng ở dưới khách sạn hồi lâu, khi đêm đen càng đậm, nhiệt độ hạ thấp, anh mới im lặng ngồi vào trong xe.
Nghiêm Danh Sơn không nói nhiều, lặng lẽ lái xe, để cho anh có không gian riêng.
Trở lại khách sạn nơi họ ở, Nghiêm Danh Sơn lo lắng sếp lớn sẽ không quen sống trong căn phòng nhỏ đó nên đã sớm đổi sang phòng tổng thống.
Dù sao thì cô Ánh Tuyết cũng đã rời khỏi phòng, nên không cần thiết phải ở cạnh phòng đó nữa.
"Đúng rồi, giám đốc Khang, có cầm theo cái áo trong xe không?"
Đến cửa khách sạn, Nghiêm Danh Sơn nhớ ra chiếc áo khoác được xếp gọn gàng trên ghế hành khách phía trước.
Kiều Phong Khang cau mày, sắc mặt lạnh lùng: "Vứt bỏ."
Giữ lại chướng mắt.
"..." Nghiêm Danh Sơn tuy rằng kinh ngạc, nhưng trở lại xe, ngoan ngoãn làm theo, ném thẳng vào thùng rác.
Kiều Phong Khang có vẻ không vui, ta chỉ vào một thùng rác khác bên kia đường và nói: "Vứt nó cho tôi!"
Ném càng xa càng tốt!
Nghiêm Danh Sơn há hốc mồm.
Cái áo này có thâm thù đại hận gì với sếp chứ?
...
Ngày hôm sau.
Du Ánh Tuyết tỉnh dậy, nhìn vào gương, suýt tự hù chính mình.
Quầng thâm đen đặc, giống như một con gấu trúc, rất đáng sợ. Đó là hậu quả của việc cả đêm không ngủ được.
Cô rửa mặt rồi trang điểm. Khí sắc trông ổn hơn nhiều.
Sau khi ăn sáng trong khách sạn, cô xách máy tính đi bộ đến công ty.
"Susan, cô đã hẹn thời gian với trợ lý của giám đốc Khang chưa? Khi nào giám đốc Khang có thời gian tiếp tục thảo luận về dự án ngày hôm qua với chúng ta?"
Vừa bước vào, cô đã nghe thấy tiếng của Trịnh Thanh Vy.
Nghe lại hai chữ ‘giám đốc Khang’, trái tim cô không tránh khỏi chấn động một cái.
Nhưng mặt cô không đổi sắc, chỉ đi đến phòng của mình rồi ngồi xuống, bật máy tính như bình thường, tự rót cà phê hòa tan.
"Tôi đã liên lạc với trợ lý của anh ấy. Nhưng bên đó bảo, hôm nay giám đốc Khang đã gấp rút trở lại thành phố An Lập rồi. E rằng sẽ phải đợi đến khi anh ấy trở lại thành phố An Lập mới đưa ra quyết định."
Hôm nay, anh đã bay...
Đúng vậy. Có lẽ anh đang nóng lòng muốn quay về với bạn gái, cầm món quà anh mua hôm qua, làm vui lòng cô ta!
Du Ánh Tuyết cầm cốc cà phê, bước đến phòng trà nước.
Trịnh Thanh Vy nhìn bóng lưng căng chặt của cô, chỉ biết thở dài, không nói gì, chỉ giao phó Susan: “Việc bên đó, cô phải theo dõi sát sao, có tin gì lập tức báo cho tôi, biết chưa? "
"Tôi biết rồi."
Bất giác, Du Ánh Tuyết lại thất thành.
Đến khi nước nóng dùng pha cà phê rớt vào mu bàn tay, Tần Nguyên đi sau giật mình: "Cẩn thận!"
Kêu lên một tiếng rồi tắt van nước.
Trong lòng vẫn còn sợ hãi.
"Cô không sao chứ?"
Người trong cuộc lại như không có chuyện gì xảy ra, hoàn hồn, gượng gạo nặn ra một nụ cười: "Cảm ơn, tôi không sao."
"Mới sáng sớm mà cô đã đơ ra rồi. Tôi tới chậm một chút là cô tự làm mình bị bỏng rồi."
Du Ánh Tuyết vén mái tóc dính trên má, hướng Tần Nguyên cảm kích, cười cười, nhớ tới bát phở nóng cùng thuốc dạ dày tối qua, mới nói: "Chuyện tối hôm qua, cám ơn anh."
Điều mà Tần Nguyên nhớ tới là cái ôm trong gió, mặt không khỏi đỏ bừng.
"Không phải, chỉ là tiện tay thôi. Sau này cô cũng mặc ít vậy đi ra chỗ gió, hay hôm nay cảm rồi thế?"
"Đúng rồi. Áo của anh..." Nói xong lời này, Du Ánh Tuyết liền nhớ tới. "Ôi chết! Áo của anh tôi để..."
Đêm qua tôi đã đi quá vội vã, nên làm rơi áo trong xe anh.
“Áo bị sao?” Tần Nguyên hỏi.
"Tôi ..."Cô muốn nói lại thôi: "Tôi sẽ trả lại anh sau."
Du Ánh Tuyết nghĩ đến chuyện cái áo một lúc.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng, gọi một cú điện thoại.
Chuông reo đến hồi thứ năm thì có người nhấc máy.
Du Ánh Tuyết thở phào nhẹ nhõm: "Alo, trợ lý Sơn, là tôi."
"…"
Đầu dây bên kia, im lặng.
“Alo?” Không có âm thanh nào vang lên, Du Ánh Tuyết lặp lại lần nữa.
“… Có chuyện gì?” Ba từ đơn giản phát ra từ điện thoại, lành lạnh, cứng rắn.
Trái tim Du Ánh Tuyết thắt lại, đôi môi mấp máy, trong giây lát, cô không thể tìm thấy giọng nói của chính mình.
Người đối diện cũng không vội.
Cũng giống như cô ấy, lặng lẽ, không lên tiếng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!