Rõ ràng là có chuyện tìm anh, nhưng lại tìm người khác giúp!
Đầu bên kia điện thoại, vẻ mặt Kiều Phong Khang càng lạnh nhạt, anh chỉ khẽ phun ra hai chữ: "Vứt rồi."
"Vứt?"
"Có lẽ trong thùng rác đối diện khách sạn vẫn tìm được."
"Tại sao lại vứt bỏ?"
"Trông chướng mắt."
"…" Du Ánh Tuyết hết nói nổi.
Hít một hơi: "Sao anh lại làm thế? Đó là quần áo của người khác, không phải của tôi."
“Thấy rồi.” Giọng điệu lạnh hơn.
Anh cũng không mù. Đó là áo nam! Hơn nữa còn chính mắt anh thấy được khoác lên người cô, càng không thể chấp nhận nổi!
"Giám đốc Khang, anh làm thế là hơi quá đáng rồi đấy. Anh ít nhất cũng nên gọi điện thoại hỏi ý tôi xem thế nào chứ, đây là sự tôn trọng cơ bản với tôi!"
Du Ánh Tuyết không biết tại sao mình lại tức giận.
Cô thực sự quan tâm đến việc cái áo bị vứt đi, hay...
Quan tâm đến những chuyện khác?
Cô thậm chí không dám nghĩ quá nhiều.
“Cô đang dạy dỗ tôi đấy à?” Trong giọng điệu của anh lờ mờ lộ ra chút nguy hiểm.
"Đúng vậy, tôi nói cái gì sai không?"
Hàm răng của Kiều Phong Khang siết chặt: "Du Ánh Tuyết, chỉ vì cái áo của bạn trai mà cô mắng tôi ngay cuộc điện thoại đầu tiên, sau bốn năm xa cách?"
Tiếng ‘Du Ánh Tuyết’ kia , cụm từ ‘bốn năm xa cách’, đến mà không báo trước, đập từng khúc ruột của Du Ánh Tuyết tan nát.
Đầu mũi chua xót.
Cảm xúc khó chịu, dồn dập dữ dội, đập qua đảo lại trong lòng cô.
Nếu anh không nhắc đến, cô rất muốn nghĩ mọi chuyện trong quá khứ giữa họ thật sự không còn gì hết.
Giống như đã khắc cốt ghi tâm, trở thành chưa từng tồn tại...
"Cậu ta đối với cô, hay đồ của cậu ta quan trọng đến thế với cô?!"
Anh nghiến răng hỏi.
Trong giọng nói, thậm chí có thể nghe thấy sự tức giận lởn vởn.
Du Ánh Tuyết muốn nói gì đó, môi mấp máy nhưng không nói được lời nào.
"Hành khách, chuyến bay EQ2034 từ Hà Cảng đến thành phố An Lập sắp cất cánh. Hành khách chưa lên máy bay xin chuẩn bị lên máy bay." Đúng lúc này, một giọng nói truyền qua điện thoại di động.
Lọt vào tai rõ ràng.
Du Ánh Tuyết Thi khẽ giật, trong tiềm thức bóp chặt điện thoại, hai mắt sắp ươn ướt.
Anh, thực sự phải đi rồi.
Hơi thở của Kiều Phong Khang cũng trở nên nặng nề.
"Nếu ném rồi thì thôi, chỉ là cái áo thôi mà. Tôi sẽ mua lại cho anh ấy..." Cuối cùng, Du Ánh Tuyết lấy lại giọng, nhưng cất lời, lại tuôn ra một câu như thế.
Miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, giả vờ thoải mái: "Tạm biệt giám đốc Khang. Mong anh có một chuyến đi vui vẻ."
"Bập!" một tiếng, điện thoại bị dập một cách dứt khoát. Sau đó là âm thanh cơ giới "bíp bíp".
Lạnh như băng.
Trống rỗng.
Du Ánh Tuyết cầm điện thoại, yếu ớt áp trán vào cửa sổ, chỉ cảm thấy lồng ngực đột nhiên trống rỗng.
Đau đớn trống rỗng.
...
Lên máy bay
Sắc mặt người nào đó vô cùng khó coi.
Nhóm người phía sau, bao gồm cả Nghiêm Danh Sơn, nhìn nhau, thận trọng không dám nói gì.
Nghiêm Danh Sơn hối hận đến tột cùng.
Nếu sớm biết sau khi nhận cuộc gọi này, tâm trạng của sếp sẽ trở nên tồi tệ hơn, anh ta sẽ không uổng công vô ích.
…
Bên này.
Trong công ty, Du Ánh Tuyết ngồi lại vị trí của cô, suy đi nghĩ lại, luôn cảm thấy anh không giống loại người vì chướng mắt mà vứt bỏ áo của người khác.
Sao một người đàn ông hơn ba mươi tuổi lại có thể ấu trĩ như vậy?
Có lẽ, có lẽ anh đã để nó ở quầy lễ tân của khách sạn.
Du Ánh Tuyết báo với Trịnh Thanh Vy, sau đó vội vã cầm túi, rời khỏi công ty.
Lái xe 20 phút, Du Ánh Tuyết đến khách sạn Étienne.
“Xin chào, tôi có thể giúp gì cho cô?” Thấy cô vội vàng đến gần, nhân viên lễ tân lập tức nhiệt tình hỏi han.
"Tôi muốn hỏi, vị khách ở phòng 3201, tên Kiều Phong Khang, sáng nay trả phòng anh ấy có gửi lại cái áo nào không? Một chiếc áo khoác cardigan màu xám, là..."
Lời của Du Ánh Tuyết, chưa kịp nói thì đã bị một giọng nói đột ngột cắt ngang vào lúc này.
"Tôi muốn khiếu nại khách sạn của mấy người!"
Du Ánh Tuyết nhìn sang và thấy một người đàn ông trẻ đang ôm một phụ nữ trẻ đi đến quầy lễ tân
Người đàn ông tức giận vỗ vào quầy, khuôn mặt vẫn còn đang sưng tím: "Khách sạn của các cô sao thế? Có phải là khách sạn năm sao không đấy? Sao có thể để cho bệnh nhân tâm thần đến khách sạn!"
Người phục vụ có chút không rõ, nhưng đối phương khí thế khá gắt, cô ấ cũng không dám xúc phạm, chỉ cười nói: “Xin lỗi vị khách này, do tôi mới đến nhận ca, không biết anh đang nói đến chuyện gì. Có vị khách nào quấy rầy anh sao? "
"Đúng vậy, tối qua tôi ở năm 3200, người đàn ông bên phòng 3201 đột nhiên phát điên chạy đến quấy rầy chúng tôi." Người đàn ông chỉ vào những vết thương trên mặt: "Cô tự mình xem, mấy vết thương thì xử lý thế nào? Hoặc là bồi thường tiền hoặc trả lại tiền phòng đêm qua cho chúng tôi! "
“3201?” Du Ánh Tuyết khi nghe đến bốn con số này, không khỏi liếc nhìn người đàn ông kia.
“Nhìn cái gì?” Đối phương bị cô nhìn thì khó chịu, cau mày, bất mãn mắng.
Du Ánh Tuyết lắc đầu: "Không có gì, tôi chỉ thắc mắc không biết có hiểu lầm gì không. Vị khách 3201 tình cờ là bạn tôi… Là khách hàng của tôi..."
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!