Tần Nguyên còn định nói gì đó, nhưng Trịnh Thanh Vy lại ngăn cản anh ta: “Kệ con bé đi, hiếm lắm nó mới nổi điên một lần. Không phải cậu đã chuẩn bị bánh ngọt rồi sao? Kêu nhân viên đưa lên, chúng ta cắt bánh đi. Không còn sớm nữa đâu.”
Cô ta là người hiểu Du Ánh Tuyết nhất. Hôm nay cô nổi điên chẳng qua chỉ muốn xả stress mà thôi. Cô đã nhịn quá lâu, kìm nén quá lâu, nếu không giải tỏa một lần thì sớm muộn gì cũng sẽ điên mất.
“Được rồi.” Tần Nguyên giơ tay gọi nhân viên phục vụ, kêu anh ta đẩy bánh sinh nhật ra đây.
Bầu không khí lập tức được đưa lên đỉnh điểm mới. Mọi người đẩy chai bia sang một bên, giúp nhân viên bày nến. Du Ánh Tuyết đã say ngà ngà. Cô vốn định giúp đỡ, nhưng lại bị mọi người đè xuống ghế.
“Ngoan ngoãn làm thọ tinh đi, đừng nhúc nhích.”
Du Ánh Tuyết cười khẽ.
“Mấy thứ này đều do Tần Nguyên chuẩn bị cho em đấy. Em nên cảm ơn cậu ấy như thế nào?” Susan vừa châm nến vừa cúi đầu nói chuyện với cô.
Du Ánh Tuyết cảm kích nhìn Tần Nguyên. Đúng lúc này, anh ta cũng ngước mắt đối diện với cô. Không biết là vì thẹn thùng hay là vì quá căng thẳng nên anh ta lập tức dời mắt. Dưới ánh đèn, khuôn mặt trẻ trung đầy sức sống kia được nhuộm thành màu hồng.
Du Ánh Tuyết mỉm cười: “Cảm ơn nha, Tần Nguyên.”
“Đừng khách sáo. Được rồi, châm nến xong rồi đây.” Tần Nguyên cất bật lửa đi.
“Hát bài chúc mừng sinh nhật thôi!”
“Ước nguyện đi! Dora mau ước đi!”
Mọi người vỗ tay thúc giục, vô cùng náo nhiệt.
Du Ánh Tuyết đứng dậy, cảm kích nhìn mọi người. Cô đang định nhắm mắt ước nguyện thì vô tình nhìn lướt qua nơi nào đó, đầu óc cô nhất thời trống rỗng. Trong đám đông nhốn nháo, dưới ánh đèn nhiều màu, cô vẫn có thể nhận ra anh ngay tức khắc…
Không phải là người khác, chắc chắn là anh. Khoảnh khắc ấy, cô hoàn toàn mất hết lý trí, bỏ mặc lời chúc phúc của mọi người, cất bước đi về nơi đó.
“Dora, kêu em ước nguyện mà? Sao em lại bỏ đi?” Susan đứng bên cạnh giữ cô lại.
“Sao vậy?” Tần Nguyên cũng nhận thấy sự khác thường của cô.
Du Ánh Tuyết chợt hoàn hồn, đồng thời lý trí cũng trở về. Cô nhìn lại phía đó, không thấy bóng người kia đâu, nhìn lướt qua một vòng mà vẫn không thấy. Ánh mắt cô nhất thời tối sầm.
Vừa rồi… Mình chỉ thấy ảo giác thôi sao? Xem ra mình thật sự say mất rồi…
Cô chỉ cảm thấy mình thật buồn cười, lắc đầu nói: “Xin lỗi, vừa rồi… Tôi chỉ muốn đi vệ sinh một chút thôi. Chúng ta ước đi.”
“Mau lên. Ước xong thì hát bài chúc mừng sinh nhật, có niềm vui bất ngờ đấy nhé!” Spring cười đụng vào vai cô, ánh mắt mờ ám nhìn lướt qua Tần Nguyên.
Nhưng Du Ánh Tuyết hoàn toàn không chú ý nên không phát hiện điều đó. Cô nhắm mắt lại, chắp hai tay, bên cạnh là bài hát chúc mừng sinh nhật náo nhiệt.
“Dora mở mắt ra!”
Cô ước được nửa chừng thì tiếng kêu kích động của các đồng nghiệp vang lên, cắt ngang suy nghĩ của cô. Cô nghi hoặc mở mắt ra, cúi đầu thì thấy một bó hoa hồng xinh đẹp xuất hiện trước mặt mình. Chàng trai trẻ đang quỳ một chân trước mặt cô. Cô ngẩn người, lòng tràn đầy bất ngờ.
“Du Ánh Tuyết, đồng ý làm bạn gái anh đi! Anh vẫn luôn chờ đến ngày em đồng ý yêu đương!” Vẻ mặt Tần Nguyên tràn đầy chân thành, đôi mắt sáng ngời vì kích động.
Anh ta đúng là một chàng trai tốt, nhưng Du Ánh Tuyết lại không biết nên làm sao bây giờ. Mặc dù cô đã nói là mình nên yêu đương, nhưng mà…
“Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý!” Các đồng nghiệp hò hét, vỗ tay rất có tiết tấu.
Du Ánh Tuyết nhìn Trịnh Thanh Vy cầu cứu. Trịnh Thanh Vy đứng bên cạnh cô, nói bằng giọng rất nhỏ: “Nếu chị là em thì thử xem cũng không sao. Tần Nguyên rất tốt, các phương diện đều rất xuất sắc, điều quan trọng nhất là cậu ấy đối xử với em rất tốt, cực kỳ hợp để làm bạn trai hoặc làm chồng.”
Lời nói của Trịnh Thanh Vy suy xét trên góc độ lý tính. Sau khi tình cảm bị tổn thương nặng nề, đối với cô mà nói, cảm tính đã là điều quá xa xôi.
Đồng ý ư? Nhưng có phải là quá bất công cho Tần Nguyên không? Song nếu cô từ chối ngay bây giờ khiến Tần Nguyên mất mặt thì cô lại rất băn khoăn.
“Tần Nguyên, tôi…” Sau khi nghĩ kỹ, Du Ánh Tuyết liếm môi, lên tiếng.
“Ủa? Vivian, chị mau nhìn kìa, đó có phải tổng giám đốc Khang không?” Giọng nói của Spring bất ngờ vang lên.
Cũng đúng lúc này, mọi người đều nhìn theo hướng Spring chỉ. Du Ánh Tuyết cũng thế.
Khoảnh khắc ấy… Cô lại được gặp anh.
Anh im lặng ngồi trong góc sofa như đứa con của thần bóng đêm, ánh mắt sâu thẳm và sắc bén cũng đang nhìn về phía cô, tối tăm khiến người ta nghẹt thở.
Hai người đối diện nhau, cô thoáng căng thẳng. Rõ ràng chỉ cách nhau chưa đầy 10m, nhưng cứ như cách biển người mờ mịt, xa không thể với tới…
“Đúng là anh ta! Anh ta đến Hà Cảng từ khi nào vậy? Chẳng phải em nói gần đây lịch trình của anh ta là ở nước ngoài sao?” Trịnh Thanh Vy nhíu mày hỏi. Spring vô tội đáp: “Lúc trước em nói chuyện với trợ lý của anh ta, chính đối phương nói với em là anh ta không có dự định đến Hà Cảng, em cũng không biết tại sao anh ta lại đột nhiên đến đây nữa.”
Trịnh Thanh Vy nhíu mày: “Để chị qua đó xem thử.”
Nói rồi, Trịnh Thanh Vy lập tức đi về phía đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!