Tần Nguyên hoàn toàn không có tâm trạng bà tám chuyện này, chỉ khẽ gọi cô một tiếng. Anh ta vẫn cố chấp, thậm chí là ngu ngốc quỳ ở đó.
Cô hoàn hồn, quay sang cười nhìn Tần Nguyên, khóe mắt lại rớm lệ.
“Ê, mấy cậu đừng bà tám nữa, đây mới là chuyện chính!” Không biết ai kêu một tiếng.
“Đúng rồi, suýt nữa thì quên!”
Ngay sau đó, mọi sự chú ý lại đổ dồn về phía Du Ánh Tuyết và Tần Nguyên.
“Đồng ý! Đồng ý!”
“Dora, người si tình như Tần Nguyên bỏ qua thì không tìm thấy nữa đâu!”
“Nếu em không đồng ý Tần Nguyên thì bọn chị sẽ bất bình thay cậu ấy, trở mặt với em đấy.”
“Đúng thế. Trừ phi em thích phụ nữ, không thì mau chấp nhận đi!”
Các đồng nghiệp ồn ào, Tần Nguyên đỏ mặt.
Khóe mắt Du Ánh Tuyết đỏ hoe, cúi người nhận lấy bó hoa hồng xinh đẹp đó.
“… Tôi đồng ý.”
Cô nghẹn ngào nói.
Tần Nguyên tràn đầy khó tin, sau đó kích động đến mức gần như nhảy cẫng lên, sau đó ôm cả Du Ánh Tuyết và bó hoa vào lòng.
Du Ánh Tuyết cứng đờ như cục đá, bắt ép mình không nhìn người trong góc kia. Cô chậm rãi nhắm mắt lại, vùi mặt vào vai Tần Nguyên. Nước mắt thấm ướt quần áo anh.
Có lẽ là ảo giác… Cô cứ cảm thấy có một ánh mắt sắc bén từ trong góc cứ nhìn mình chằm chằm, gần như đâm thủng người mình.
Trịnh Thanh Vy vừa đi qua, một bóng người chợt xuất hiện trước mắt cô khiến cô nhíu mày, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, sau đó trực tiếp xoay người rời đi. Song mới đi được mấy bước thì một bóng người cao lớn đã chặn trước mắt cô.
“Tránh ra!” Trịnh Thanh Vy lạnh lùng nói.
“Không!” Người đàn ông cũng lạnh lùng đáp.
Cô cười lạnh: “Vậy thì tôi đành phải gọi công an thôi!”
Nói rồi, cô không hề do dự lấy điện thoại gọi cho cảnh sát. Người đàn ông lạnh mặt giật điện thoại của cô, sau đó ném ra xa, động tác rất thô lỗ.
Trịnh Thanh Vy nổi giận: “Hồ Minh Tuấn! Tên khốn này!”
“Vừa thấy tôi đã bỏ chạy, cô làm chuyện gì có lỗi với tôi à?” Hồ Minh Tuấn không hề yếu thế giằng co với cô.
“Thấy anh mà không chạy thì tôi sợ mình sẽ không nhịn được cho anh một cái bạt tai. Cho nên tốt nhất là anh hãy cút đi, đừng chọc tôi nữa!”
Cô đẩy anh ta ra, muốn rời đi. Nhưng Hồ Minh Tuấn lại giữ chặt cổ tay cô, kéo cô ra ngoài.
“Hồ Minh Tuấn, anh muốn làm gì hả?”
“Tính sổ chuyện cô lén lút sinh con trai cho tôi!”
Lăng Ái Xuyên có thể nhận thấy sắc mặt Kiều Phong Khang càng ngày càng khó coi. Cô nhìn theo tầm mắt của anh thì lập tức hiểu ngay.
“Anh đã giúp tôi giới thiệu khách hàng rồi. Nếu anh bận việc thì cứ đi đi, không cần lo cho tôi.” Lăng Ái Xuyên nói.
Anh im lặng cầm ly rượu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm người cách đó mấy mét, môi mỏng khẽ nhúc nhích: “Không vội.”
Lăng Ái Xuyên âm thầm lắc đầu. Anh thật là bình tĩnh.
Du Ánh Tuyết uống rất nhiều rượu.
“Ánh Tuyết, em đừng uống nữa, em say rồi.”
Khi cô định cầm lấy một chai bia khác thì Tần Nguyên ngăn cản cô. Cô say ngà ngà tránh tay anh ta, cười khanh khách: “Em thích, hôm nay em là thọ tinh đấy nhé, anh không được quản em đâu…”
Tần Nguyên thở dài: “Em bị bệnh dạ dày mà.”
“Không sao, em vui là được rồi…” Cô thều thào, lại tiếp tục uống bia.
Tần Nguyên muốn khuyên, nhưng cứ muốn nói lại thôi. Là ảo giác của mình à? Tại sao… Mình lại cảm thấy cô ấy không hề vui vẻ, ngược lại cứ như… Trong lòng rất đau buồn vậy.
Cuối cùng, cô say đến mức không còn biết trời trăng sao đất, mọi người cũng đã lần lượt tan cuộc.
Tần Nguyên đưa Du Ánh Tuyết về khách sạn. Du Ánh Tuyết lắc lư bước đi, Tần Nguyên ôm eo cô, đỡ cô lên taxi, báo địa chỉ cho tài xế, sau đó lại cởi áo khoác khoác lên người cô.
“Lần sau không được uống nhiều bia như thế nữa, nghe chưa?” Tần Nguyên đau lòng dặn dò.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!