“Anh… Muốn ngủ à?”
“Ừ. Tôi hơi mệt, đêm qua hầu như chưa ngủ.” Kiều Phong Khang lười biếng đáp. Cũng chính lúc anh nhắm mắt, Du Ánh Tuyết mới dám quan sát gương mặt anh. Vẻ mặt mệt mỏi của anh khiến cô đau lòng. Anh vẫn luôn là một kẻ cuồng công việc, mấy năm qua, chắc anh cũng vẫn liều mạng làm việc như trước kia.
Thế nên cô không nỡ đẩy anh ra, chỉ lặng lẽ điều chỉnh tư thế để anh nằm thoải mái hơn, lúc này mới hỏi: “Anh làm gì mà lại không ngủ?”
“Một mình, rất khó ngủ.” Anh vẫn luôn rất khó ngủ, chỉ có đêm hôm đó ở trong phòng cô, anh mới được ngủ một giấc thoải mái.
Một người rất khó ngủ ư? Thế nên…
“Bình thường anh đều…” ‘Ngủ cùng Lăng Ái Xuyên hả?’ Cô gần như buột miệng nói câu này, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại. Nghe thấy đáp án sẽ chỉ khiến mình càng khó chịu hơn mà thôi, cần gì phải hỏi nữa?
Du Ánh Tuyết thở hắt ra một hơi, cố gắng muốn làm cho mình nhẹ nhõm hơn.
“Cái gì?” Không nghe thấy câu sau nên anh lên tiếng hỏi bằng giọng mệt mỏi, rõ ràng là đã rất buồn ngủ.
“… Không có gì, anh ngủ đi.” Du Ánh Tuyết lắc đầu, không tiếp tục đề tài này nữa. Mặc dù còn chưa nghe thấy đáp án, nhưng lòng cô đã bắt đầu cảm thấy trầm uất. Cảm giác này thật tồi tệ.
Rõ ràng là anh rất mệt, không lâu sau đã ngủ thiếp đi. Hô hấp đều đặn truyền đến, Du Ánh Tuyết chỉ cảm thấy cả thế giới đều trở nên yên bình.
Cho dù đang ngủ anh vẫn nắm chặt tay cô, như thể cả đời sẽ không buông ra. Cô cẩn thận rời tay khỏi mắt anh, sau đó ngơ ngác nhìn khuôn mặt say giấc của anh, mãi mà không thể dời mắt được.
Cô thật sự… Rất nhớ anh, rất nhớ…
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cảm xúc đau đớn và quyến luyến trong lòng là không thể lừa dối bản thân. Cô bất giác vuốt ve má anh, chạm vào đôi mắt, chiếc mũi cao thẳng, lướt đến đôi môi mỏng khêu ngợi…
Anh không cho cô yêu đương, nhưng tại sao… Anh lại có thể tiếp nhận một người phụ nữ khác nhanh đến vậy?
Sống mũi Du Ánh Tuyết cay xè. Có lẽ là vì đối phương quá vĩ đại. Đúng thế, cô thua kém tất cả những cô gái luôn vây quanh anh.
“Cô Ánh Tuyết, cô không sao chứ?” Nghiêm Danh Sơn nhận thấy sự thay đổi cảm xúc của cô qua gương chiếu hậu, vừa lái xe vừa lo lắng hỏi.
Du Ánh Tuyết ngẩn ra, hít vào một hơi rồi quay mặt đi, giấu kín cảm xúc của mình. Một lát sau, cô mới nói: “Anh bật máy sưởi lên đi. Anh ấy đang ngủ, tôi sợ anh ấy sẽ bị cảm.”
Nghiêm Danh Sơn vui mừng cười, vừa bật máy sưởi vừa nói nhỏ: “Sếp Khanh vẫn luôn bị mất ngủ. Bốn năm cô không ở đây, anh ấy đã tự giày vò bản thân rất vất vả. Quả nhiên cô Ánh Tuyết mới là thuốc tiên chữa bệnh cho sếp Khanh tốt nhất. Cô vừa ngồi đó, không cần làm gì cả, anh ấy đã ngủ ngon giấc.”
Du Ánh Tuyết chỉ coi như anh ta đang dỗ dành mình nên không để trong lòng, chỉ cười xem như đáp lại.
Anh ngủ rất ngon. Du Ánh Tuyết rất mong đoạn đường này có thể dài một chút, nhưng cuối cùng vẫn đến khách sạn nơi cô ở.
Anh vẫn còn chưa tỉnh lại.
Nghiêm Danh Sơn quay sang, nhìn Du Ánh Tuyết: “Sếp Khang hiếm khi ngủ ngon giấc như vậy, có thể nhờ cô Ánh Tuyết một chút được không?”
Du Ánh Tuyết cũng không muốn đánh thức Kiều Phong Khang nên cũng đồng ý với yêu cầu của Nghiêm Danh Sơn: “Anh đỗ xe trong gara khách sạn đi, chỗ này không được đậu xe.”
Nghiêm Danh Sơn nở nụ cười: “Vậy thì sếp Khanh xin nhờ cô.”
Chiếc xe chạy vào gara. Trong gara rất yên ắng. Bởi vì Nghiêm Danh Sơn vẫn còn công việc khác, không có khả năng vẫn ở lại đây với họ nên anh ta đã xuống xe rời đi. Trong xe chỉ còn lại Du Ánh Tuyết và Kiều Phong Khang đang ngủ say.
Du Ánh Tuyết cứ thế ngồi, lại không hề cảm thấy nhàm chán, ngược lại rất hưởng thụ khoảng thời gian yên bình này.
Không biết đã qua bao lâu, trời cứ tối dần, Du Ánh Tuyết tựa lưng vào ghế xe, đang buồn ngủ thì điện thoại đột ngột reo lên. Cô gần như bừng tỉnh ngay lập tức, sợ làm ồn đến Kiều Phong Khang nên cô vội đi lấy điện thoại. Anh vốn không nhúc nhích, nhưng vì cô rút tay ra nên lại bừng tỉnh. Anh nhíu mày lại nắm tay cô.
“Ồn quá.” Anh nỉ non.
“Anh tỉnh rồi hả? Để tôi đi nghe điện thoại.” Du Ánh Tuyết không thể rút tay phải ra, đành phải dùng tay trái thò vào túi quần bên phải, mãi mà không lấy điện thoại ra được, anh bèn duỗi tay lấy điện thoại cho cô.
“Lại là tên nhóc kia à?” Sắc mặt anh lạnh lùng, nhưng khi thấy ‘Trịnh Thanh Vy’ trên màn hình, sắc mặt lại dịu đi. Anh không đưa máy cho Du Ánh Tuyết mà tự bắt máy.
“Anh làm gì vậy?” Du Ánh Tuyết sốt ruột muốn lấy lại điện thoại. Kiều Phong Khang giương tay bắt lấy cả hai tay cô, liếc nhìn cô rồi nói như dỗ dành một đứa trẻ: “Đừng lộn xộn.”
“Anh đừng lộn xộn mới đúng. Đó là điện thoại của tôi…” Du Ánh Tuyết ai oán nói.
Bây giờ hai người họ là gì của nhau? Cứ thế dây dưa một cách mờ ám thế này thôi sao? Cô không muốn cho người khác biết chuyện này. Nhưng rất rõ ràng, anh lại không suy nghĩ như thế, ngược lại làm như chỉ hận không thể thông báo cho cả thế giới biết lúc này họ đang ở bên nhau.
Bên kia, đột nhiên nghe thấy giọng Kiều Phong Khang truyền đến, Trịnh Thanh Vy cũng sửng sốt trong chớp mắt, còn tưởng mình gọi nhầm số. Cô lấy điện thoại ra xem thì phát hiện mình không gọi nhầm.
“Hai người đang ở bên cạnh nhau hả?” Trịnh Thanh Vy kinh ngạc hỏi.
“Ừ, có chuyện gì?”
“Các đồng nghiệp sắp đi ăn tối, cho nên bây giờ hai người…”
“Không rảnh đâu.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!