"Anh ấy có thường ngồi trong xe hút thuốc cả đêm không ạ?"
"Dì đã nhìn thấy vậy tận mấy lần. Còn những hôm không nhìn thấy thì không biết."
Du Ánh Tuyết càng thấy xót xa thêm. Dường như những năm gần đây, anh ấy cũng sống không thoải mái gì cho cam.
Có điều phiền lòng gì khiến anh ấy không được yên sao? Cô thực sự muốn biết. Thậm chí ... đến lúc đó, cô còn muốn an ủi anh ấy...
Ít nhất, anh ấy sẽ không khó chịu như vậy nữa!
"Dì à, nếu lần sau anh ấy vẫn hút thuốc bên ngoài, dì có thể gọi điện cho cháu được không? Cháu sẽ đưa số điện thoại cháu đang dùng cho dì."
Du Ánh Tuyết rút trong túi ra một cây bút và viết số điện thoại của mình. Cũng may, công ty đã phát một thẻ sim mới.
Bà chủ cất tờ giấy ghi số điện thoại đi, thở dài rồi lại nhìn Du Ánh Tuyết: "Đến giờ cháu vẫn thích anh ta đúng không?"
Khi có người hỏi như vậy, Du Ánh Tuyết cảm thấy lồng ngực mình đau đến nghẹt thở.
Có những người, đã khắc cốt ghi tâm. Ngay cả thời gian cũng không thể xóa nhòa...
"Thật đáng tiếc, chỉ sợ anh ta giờ đã có bạn gái rồi. Thành thật mà nói, ngoại trừ mấy lần nhìn thấy anh ta hút thuốc bên ngoài, thì còn có mấy lần dì thấy anh ta đưa một cô gái trẻ đến đây. Cô gái đó trông cũng rất đẹp. Hai người đó rồi vào phòng rồi kéo rèm cửa, ở trong phòng với nhau mấy tiếng đồng hồ liền. Sau đó, dì cũng chỉ tình cờ nghe bọn họ nói chuyện, lúc ấy mới biết, thì ra là… là ở trong đó để ngủ! "
Những lời cuối cùng của bà chủ nhà được gằn giọng xuống, rất thấp.
Nhưng...
Từng từ từng từ một lại lọt vào tai Du Ánh Tuyết thật rõ ràng, nó giống như một nhát búa nặng nề khiến trái tim cô tan vỡ ra từng mảnh.
Đó là điều cô đã đoán được, hai người họ đều là nam nữ trưởng thành, ở bên nhau gần bốn năm, làm sao có thể không làm gì?
Nhưng, khi nghe được những lời đó vẫn khiến trái tim cô đau nhói...
"Thật ra thì... cháu đã không còn thích anh ấy nữa..." Cô cười một cách khó khăn, nụ cười khiến cho mắt long lanh nước. Du Ánh Tuyết nói dối.
Cuối cùng, suýt nữa thì khi ở chỗ bà chủ nhà cô đã như chạy trốn vào đồng hoang.
Du Ánh Tuyết chợt thấy bản thân thật nực cười.
Cho dù anh ta có hút thuốc cả đêm trong xe thì cô đau lòng vì điều gì chứ? Bây giờ, cô làm gì còn tư cách, đau lòng lo lắng cho anh.
Vốn dĩ muốn trở về căn nhà thuê này, nhưng bây giờ, chỉ cần nghĩ đến chuyện anh đưa một cô gái về đây rồi làm những chuyện thân mật , cô thậm chí không muốn quay lại đây nữa.
Thời gian sau đó, cô bắt đầu bận rộn.
Để hỗ trợ công ty Thương mại RQ ở Hà Cảng nhanh chóng ra mắt thị trường, việc tìm kiếm các mục tiêu tài chính là việc rất cấp thiết.
Công việc của nhóm của Trịnh Thanh Vy là trung gian giữa hai công ty. Kiều Phong Khang là người giữ cổ phần khống chế lớn nhất của RQ, nhưng còn không xuất đầu lộ diện chứ đừng nói là để lộ ra chút tin tức nào, vì vậy anh chưa bao giờ tham gia vào dự án này.
Nhưng thứ nhất, bởi vì nhà họ Mạc có bối cảnh lớn, sự xuất hiện của Trịnh Thanh Vy cũng là vì muốn những công ty khác có thêm chút thể diện, thứ hai, bên công ty cử thêm một vài đồng nghiệp vững vàng sang đây, ai cũng có kinh nghiệm, cộng thêm Phó chủ tịch RQ Trần Quốc An bay từ Hà Cảng sang và đích thân đàm phán, nên mọi việc diễn ra suôn sẻ.
Du Ánh Tuyết bận rộn đến đầu tắt mặt tối, giống như mượn công việc để khiến đầu óc tê liệt, ép bản thân không nghĩ đến người đó. Trong khoảng thời gian gần đây, gần như đêm nào cô cũng ngủ gục trên bàn phím máy tính.
Ngày hôm nay.
Vào buổi tối, Trịnh Thanh Vy sắp xếp cho cô và Susan tham gia một tiệc tôi, cô ta muốn gặp hai ông chủ của Công ty khoa học công nghệ Phương Lập.
Cô vừa đặt điện thoại xuống, Susan đã đẩy cửa bước vào: "Cô mau đi trang điểm đi, bây giờ trông cô hốc hác quá."
Du Ánh Tuyết sờ mặt của mình, "Làm việc với cường độ cao như vậy, mặt mày không phờ phạc mới là lạ."
"Đây là chiếc váy được chuẩn bị cho cô. Trang điểm xong thì ra ngoài thử xem nhé."
“Có cần phải cầu kì như vậy không?” Du Ánh Tuyết nhìn lướt qua bộ váy đã được chuẩn bị cho mình mà không khỏi cảm thán.
Chất liệu lụa tơ tằm rất nhẹ và mỏng. Điểm mấu chốt là phần ngực được cắt rất thấp, và phần eo sau gần như lộ ra hoàn toàn.
Quá gợi cảm.
“Đây coi như là đồ trẻ con.” Susan ăn mặc hở hang hơn cô nhiều, cũng táo bạo hơn. Tuy nhiên, cô ấy trông không phải là lòe loẹt, mà là tuyệt đẹp. Cô nhướng mày và vén tóc một cách quyến rũ: “Nếu muốn thu hút sự chú ý của người đối diện, thì phải để họ bớt chút thời gian đến tìm hiểu.
Hy sinh một chút da thịt vì dự án của chúng ta thì có hề gì? "
Du Ánh Tuyết nghĩ cũng thấy phải.
Cả đoàn mấy chục người đã làm việc cật lực, thức trắng đêm để lên vô số kế hoạch. Tuy nhiên, ông chủ của khoa học công nghệ Phương Lập đã lảng tránh vì nhiều lý do khác nhau, thậm chí còn không sẵn sàng cho họ cơ hội để thảo luận thêm nên giờ họ phải dùng mỹ nhân kế.
Tuy nhiên, kế sách này, từ cổ chí kim vẫn chưa bao giờ cũ.
Du Ánh Tuyết cất quần áo và trang điểm. Sau khi trang điểm, cả người cô trông có tinh thần hơn rất nhiều, làm gì còn ai nhìn ra cô đã thức trắng mấy đêm?
Tiệc rượu.
Đây là nơi tụ họp của giới thượng lưu.
Ánh đèn chói lọi và khung cảnh sang trọng. Giữa bữa tiệc rượu linh đình, ánh sáng rực rỡ tuôn chảy, mờ ảo và say sưa ngây ngất. Tưởng chừng đây chỉ là một bữa tiệc cocktail bình thường, nhưng những doanh nhân như họ lại đến với mục đích khác.
Du Ánh Tuyết và Susan đưa thiệp mời cho người gác cửa và bước vào đấu trường một cách suôn sẻ.
“Tôi sẽ theo sát Tổng giám đốc Hạ ở đằng kia. Ông Vương ở đây giao cho cô nhé.” Ánh mắt Susan điềm nhiên lướt qua hai người đàn ông.
Du Ánh Tuyết khẽ gật đầu, bình tĩnh nhận lấy ly sâm panh từ người phục vụ, nói nhỏ: "Đi."
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!