Du Ánh Tuyết mỉm cười, chủ động nâng ly với đối phương: "Chào ông, tổng giám đốc Vương."
"Do trí nhớ của tôi không tốt lắm sao? Hình như tôi chưa gặp cô bao giờ. Tôi thậm chí không biết rằng có người phụ nữ xinh đẹp như cô ở quầy lễ tân của chúng ta."
“Vậy không bằng ông cho phép tôi giới thiệu bản thân với anh trước?” Du Ánh Tuyết lịch sự chào hỏi: “Tên tôi là Dora, và tôi cũng là người ở thành phố An Lập. Tuy nhiên, hiện tại tôi đang làm việc cho Tập đoàn Hồng Sam của Hà Cảng. Không biết anh có ấn tượng gì với công ty của chúng tôi không?"
“Tập đoàn Hồng Sam của Hà Cảng?”Tổng giám đốc Vương hình như cảm thấy cái tên này quen tai, rồi như chợt nhớ ra điều gì, ông ta đưa tay ra siết chặt tay Du Ánh Tuyết: “Đúng, đúng vậy, trợ lý đã nhắc đến Hồng Sam với chúng tôi một thời gian trước. Có điều, nói thực lòng, thời gian trước tôi bận rộn quá, nên không có thời gian gặp mặt cô."
Ông ta mỉm cười hòa nhã .
Nhưng vẫn nắm tay Du Ánh Tuyết, lần lữa không buông. Ngón tay cái ông ta nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô một cách thiếu tế nhị. Đúng là người trẻ tuổi, làn da mềm mại, mượt mà, căng tràn sức sống.
Du Ánh Tuyết cố hết sức chịu đựng sự khó chịu: "Tôi hiểu mà. Ông và tổng giám đốc Hạ đều là những người bận trăm công nghìn việc, chúng tôi không thể cứ luôn làm phiền hai ông được."
Cô đang định lặng lẽ rút tay về, thì trợ lý của ông ta đã bước nhanh tới, ghé vào tai ông ta, nói: "Ông Vương, khách quý đến rồi."
"Thật sao? Đã đến rồi sao?" Ông Vương liếc nhìn về phía cửa, sau đó nói với Du Ánh Tuyết với vẻ tiếc nuối: "Xin lỗi, cô Dora, tôi phải đón khách trước. Nếu thuận tiện, cô có thể đợi tôi ở đây, tôi. Tôi đi rồi quay lại ngay."
"Được rồi, tổng giám đốc Vương. Tôi thì lúc nào cũng rảnh."
“Tốt quá.” Ông ta nói xong, còn lưu luyến chạm vào tay Du Ánh Tuyết lần nữa rồi mới xoay người rời đi.
Chờ tổng giám đốc Vương đi khỏi, Du Ánh Tuyết cau mày lau mu bàn tay, nhưng cảm giác khó chịu vẫn còn.
Thực ra thì cô đã thấy việc như thế này rất nhiều lần rồi. Trước đây cô thấy không thể chấp nhận được, nhưng bây giờ cô có thể chịu đựng được. Ai có thể không tuân theo cái gọi là quy tắc bất thành văn của xã hội chứ?
Chỉ là, cô vẫn cảm thấy lo lắng. Nếu đã có khách quý đến vậy thì chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian. Việc dự án có giải quyết được trong đêm nay thì thực sự chưa nói trước được.
Cô vô thức liếc về phía Susan, cô ấy cũng bị bỏ lại rồi, chỉ biết nhún vai tiếc nuối với cô.
Có vẻ như tình hình đằng kia cũng không mấy lạc quan.
Du Ánh Tuyết hơi thất vọng. Cô đặt ly rượu xuống, đang chuẩn bị tranh thủ kiếm chút đồ ăn nhẹ để lót dạ, tối nay ra ngoài vội vàng, còn chưa kịp ăn cơm tối, đến giờ cô mới thấy hơi đói.
Vừa quay người đi về phía khu điểm tâm thì cửa phòng tiệc đột ngột bị mở ra từ bên ngoài.
Du Ánh Tuyết vô thức nhìn về phía đó.
Những người xuất hiện ở cửa khiến cô choáng váng.
Đã lâu như vậy rồi không gặp mặt, không ngờ lại có thể thấy anh ở đây.
Rõ ràng là khắp nơi đều có ánh sáng rực rỡ chiếu rọi, nhưng ngay khi anh vừa xuất hiện, anh lập tức hấp thụ mọi hào quang và sự chú ý. Những nơi khác ngay lập tức bị lu mờ.
Mang theo ánh hào quang và sự chú ý của mọi người, anh bước vào khán đài.
“Tổng giám đốc Khang, chào mừng anh đến! "
Tổng giám đốc Vương, người tổ chức bữa tiệc, đã chào và bắt tay anh, anh cũng lịch sự đáp lại.
Rõ ràng, vị trí của tổng giám đốc Vương không phải bình thường. Bối cảnh và năng lực đều rất mạnh.
Tất nhiên, tiệc rượu ông ta tổ chức và sự tham gia của Kiều Phong Khang đã đủ để chứng minh vị thế của ông ta. Không phải là trường hợp bình thường, anh sao lại đến tham gia? Vì vậy, Du Ánh Tuyết đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy anh.
Nghiêm Danh Sơn đi theo anh. Sau khi thận trọng nhìn xung quanh, nhìn thấy Du Ánh Tuyết, ánh mắt anh ta thoáng qua nét ngạc nhiên.
Sau đó, anh ta cúi đầu thì thầm vài câu vào tai Kiều Phong Khang.
Du Ánh Tuyết đang ngẩn người nhìn anh, chưa kịp quay đi thì anh đã bất ngờ nhìn về hướng cô.
Khoảng cách giữa hai người quá xa, băng qua biển người, hai đôi mắt đối diện nhau, trái tim Du Ánh Tuyết như trống rỗng.
Cô nhớ lại những lời bà chủ nhà nói với cô ngày hôm đó. Cô cảm thấy anh thật quá đáng, ở bên Lăng Ái xuyên như vậy là đủ rồi, nhưng tại sao anh lại đến căn phòng đó...
Ngay cả chỗ dừng chân cuối cùng của cô cũng khiến cô không thể quay về...
Cô cắn môi khó chịu, thấy ánh mắt anh trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều, anh dửng dưng nhìn sang chỗ khác.
Tiệc cocktail, diễn ra như bình thường.
Kiều Phong Khang là một nhân vật nổi tiếng. Đã đến được một lúc lâu nhưng anh vẫn bị mọi người vây quanh. Đến lúc này, Nghiêm Danh Sơn nhận được một đống danh thiếp.
Du Ánh Tuyết cắn hết miếng này đến miếng khác và thầm cảnh cáo bản thân không được nhìn vào anh, nhưng đôi mắt của cô luôn vô tình nhìn về một hướng nhất định.
Ánh mắt của anh không bao giờ nhìn cô nữa. Có vẻ như cô như bao người khác giữa đám đông này, có hay không cũng không quan trọng, và không thể khơi dậy bất kỳ gợn sóng nào trong mắt anh.
Du Ánh Tuyết đờ đẫn, nặng nề thở dài.
Vào ngày hôm đó, trước khi rời Hà Cảng, anh nói với cô rằng, việc có quay trở lại Thành phố An Lập hay không thể do cô quyết định. Vì vậy, cô luôn cho rằng bản thân sẽ đột nhiên đổi với Tần Nguyên, ít nhiều cũng là vì anh ...
Nhưng muốn đến, cũng có lẽ do cô đã suy nghĩ quá nhiều.
Nếu anh thật sự muốn để cô quay về, thì sao lại không có xuất hiện trong thời gian dài như vậy? Nếu anh thực sự muốn nhìn thấy cô, điều đó dễ dàng đến thế nào chứ?
Khi cô đi qua từng con phố mà không thể không nghĩ đến anh, chỉ sợ, lúc đó trong lòng anh đang nghĩ đến một người phụ nữ khác...
"Cô Dora."
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!