"Buông ra, Ánh Tuyết."
Hơi thở của anh cũng không ổn định.
Rõ ràng là một mệnh lệnh, nhưng giọng nói khàn khàn khiến nó lại càng giống một lời nói yêu.
Du Ánh Tuyết cảm thấy rằng cô sắp say rồi. Nhưng, cô cố giữ lấy chút lí trí cuối cùng để nắm chặt tay anh.
Hai người nhìn nhau.
Hơi thở ngày càng gấp gáp.
Hai đôi mắt không hẹn mà cùng mờ ảo như có làn sương mờ vắt qua.
Đôi môi mỏng của người đàn ông nhếch lên, nguy cơ tràn ngập bốn phía: "Nếu cô còn ngăn tôi nữa thì tôi sẽ không chắc chắn không cưỡng ép cô ở đây đâu..."
Những lời nói không hay như vậy, lúc này được nói ra với giọng nói khàn khàn, trầm thấp lại giống như đang tán tỉnh.
Gợi cảm một cách đáng kinh ngạc.
Du Ánh Tuyết cắn môi dưới. Lòng bàn tay cô rịn mồ hôi, bàn tay càng ngày càng nóng, nhưng là như bị dụ dỗ vậy, cô thật sự chậm rãi thả tay.
Cô đã nghĩ người đàn ông này sẽ làm điều gì đó không đúng mực, nhưng...
Anh chỉ ôm lấy cặp mông đỏ ửng kia mà xoa nhẹ nhàng và kiên nhẫn. Không có bước tiếp theo.
“Còn đau không?” Một lúc sau, anh nhẹ nhàng hỏi.
Căn phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng thở của cô càng lúc càng gấp gáp, cùng giọng nói khàn khàn của anh.
Thực sự, Du Ánh Tuyết không thể cảm nhận được nỗi đau nữa.
Cô chỉ thấy nóng ran...
Mông của cô nóng ran lên, và cả người cô cũng thế.
Hơi nóng như thiêu đốt từng tế bào trong cô, đi thẳng vào tim cô.
“Ánh Tuyết?” Không nghe thấy tiếng trả lời, anh hơi lùi lại nhìn cô.
Đôi má ửng hồng nổi bật trên khuôn mặt cô khiến mắt anh như muốn nhíu chặt.
Thấy anh nhìn mình, Du Ánh Tuyết cảm thấy khó chịu, không thèm quan tâm đến chuyện gì, cô vùi khuôn mặt đỏ bừng vào ngực anh, cố ý tỏ ra đau đớn: "Đau quá! Đương nhiên là đau rồi! Nếu không anh cứ thử bị đánh thế này xem có đau không!"
Toàn thân Kiều Phong Khang căng lên, căng đến mức đau đớn.
Một ngày nào đó, cô gái nhỏ này sẽ an ủi những đè nén của anh trong bốn năm qua.
Ngay khi Nghiêm Danh Sơn bước vào nhà để xe dưới tầng hầm của khách sạn, thì điện thoại reo. Số điện thoại của Trịnh Thanh Vy nhấp nháy trên màn hình.
"Cô Vy."
Anh bắt máy, lấy chìa khóa xe, mở khóa xe rồi ngồi vào.
Trịnh Thanh Vy đầu tiên hít một hơi thật sâu, xoa dịu hơi thở và nói: "Trợ lí Sơn, tổng giám đốc Vương là một mục tiêu rất quan trọng đối với nguồn tài chính của chúng tôi lần này. Kết quả là..."
Kiều Phong Khang làm sao có thể bốc đồng như vậy? Trịnh Thanh Vy không nói ra suy nghĩ này, nhưng câu nói ngập ngừng của cô cũng đã đủ làm rõ ý này rồi.
"Kế hoạch làm việc của tôi hoàn toàn bị gián đoạn."
"Cô Vy, nếu chọn tổng giám đốc Vương làm bên đầu tư thì có vẻ như thông tin của cô chưa đầy đủ." Nghiêm Danh Sơn lái xe ra khỏi tầng hầm và thản nhiên nói: "Theo tin tức của chúng tôi, hiện tại công ty của họ chẳng qua chỉ còn lại cái vỏ rỗng tuếch, dự án tốt như vậy, ông ta tránh mặt các cô lâu như vậy cũng phải có lý do chứ, hơn nữa ông ta đã nhiều lần liên lạc riêng với Kiều Quốc Thiên, ý đồ đối phó với tổng giám đốc Khang của chúng ta là quá rõ ràng. Lý do tại sao hôm nay anh Khang xuất hiện tại buổi tiệc rượu của ông ta là vì cho ông ta một cơ hội cuối cùng. Tuy nhiên, điều đáng tiếc là ông ta đã động vào giới hạn của anh Khang – không thể chạm vào cô Ánh Tuyết dù chỉ một chút. "
Thì ra là vậy.
Trịnh Thanh Vy khẽ cau mày, thở dài, nói: "Tôi sẽ cho người của tôi tìm hiểu sự việc. Nếu công ty của họ quả thực như anh nói, thì đó là sơ suất của đội chúng tôi. Tôi sẽ tự kiểm điểm lại bản thân và đồng thời tìm cách xử lý."
"Tổng giám đốc Khang luôn tin tưởng vào năng lực của mọi người ở RQ. Tôi tin rằng Cô Vy sẽ có sự lựa chọn tốt hơn."
Hai người nói đến đây thì ngắt điện thoại.
Sau đó, tại một khách sạn khác.
Sau khi Trịnh Thanh Vy cúp máy, Susan lập tức hỏi: "Vivian, tình hình bây giờ thế nào?"
"Không có chuyện gì, tôi sẽ đích thân liên hệ với công ty khác."
"Không theo công ty đó nữa sao?"
"Cố gắng tìm cách kiểm tra tài sản và tình trạng tài chính của công ty họ. Tôi muốn những thông tin mới nhất, toàn diện nhất và đầy đủ nhất, phải tìm được bằng mọi cách."
“Được rồi. Em sẽ lập tức tìm cách điều tra.” Susan lấy điện thoại di động ra và chuẩn bị thông báo cho các thành viên trong nhóm. Như nghĩ đến điều gì đó, cô ấy nói, "Vivian, chuyện đó... mối quan hệ giữa Dora và Tổng giám đốc Khang là gì vậy? Tổng giám đốc Khang đang theo đuổi Dora, phải không?"
Nhắc đến họ, Trịnh Thanh Vy thực sự không biết mình có nên mừng cho Du Ánh Tuyết hay không.
Kiều Phong Khang đã có bạn gái rồi, lần vướng bận này chỉ sợ Du Ánh Tuyết lại sa vào, không kiểm soát được.
Ở một nơi khác.
Trong phòng vang lên tiếng thở đều đều.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!