Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo - Du Ánh Tuyết (Dị Bản - Hot)

Cô chợt nhớ ra điều gì đó, khịt mũi nhưng không để ý gì nữa.

Kiều Phong Khang như hiểu ra điều gì đó, hơi nâng khuôn mặt đang say ngủ của cô lên: "Cũng giống như tôi sao?"

Bởi vì quá nhớ một người... nên thường khó đi vào giấc ngủ?

Thế nhưng, chỉ có tiếng thở nhẹ nhàng, đều đều của Du Ánh Tuyết đáp lại câu hỏi của anh.

Anh cười cay đắng: "Cô nàng này, em biết không, bốn năm qua tôi vẫn chịu đựng như vậy..."

Cô vẫn không cử động.

Đôi mắt anh trở nên sâu hơn vì khát vọng sâu thẳm của mình, và lòng bàn tay to của anh ôm lấy hông cô và ôm cô chặt hơn vào vòng tay của mình.

Rồi anh ấn nhẹ vào đầu cô: "Tôi sẽ cho phép em ngủ ngon tối nay, nhưng, lần sau, Ánh Tuyết tôi phải đòi lại từ em những nhớ nhung kìm nén suốt bốn năm qua... "

Trong vòng tay anh, cô vẫn yên lặng.

Nhưng...

Lông mi cô đang run rẩy.

Anh cười.

Thật là một cô gái ngốc nghếch. Thậm chí còn không học nổi cách giả vờ ngủ.

Du Ánh Tuyết ngủ rất thoải mái.

Đã bao lâu rồi cô không được ngủ ngon, cuối cùng đêm nay cô cũng có thể ngủ ngon.

Thức dậy nhàn nhã. Mở mắt ra, đập vào mắt cô là lồng ngực của người đàn ông, và sau đó là khuôn mặt không thể quen thuộc hơn, cô chỉ cảm thấy mọi thứ đều hư ảo như một giấc mơ.

Anh cũng ngủ rất ngon. Lúc này, anh vẫn chưa tỉnh dậy.

Du Ánh Tuyết không khỏi kinh ngạc nhìn anh. Trong lúc bàng hoàng, cô ảo tưởng rằng họ đã lùi về quá khứ.

Trong đầu cô không khỏi nhớ tới lời nói văng vẳng bên tai trước khi đi ngủ đêm qua.

Anh nói cái gì mà đã nhớ suốt bốn năm qua, đó là ...?

Mặt cô đỏ bừng, cô không dám tiếp tục suy nghĩ.

Nhớ đến lớp trang điểm từ tối qua vẫn còn trên mặt, lúc này chắc đã nhờ hết rồi. Trong vô thức, cô không muốn anh nhìn thấy vẻ luộm thuộm của mình lúc này.

Mặc dù vẫn lưu luyến vòng tay của anh, nhưng cô vẫn đứng dậy, nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay anh và chạy vào phòng tắm bằng chân trần.

May mắn thay, tất cả các đồ dùng vệ sinh trong khách sạn đều được chuẩn bị đầy đủ.

Cô rửa mặt, cẩn thận không gây ra tiếng động vì sợ làm phiền anh.

Sau khi lau sạch nước, nhìn anh vẫn đang say giấc nồng trên giường, cô đi giày rồi bước ra ngoài trong chiếc áo choàng nhăn nhúm.

"Dừng lại!"

Đột nhiên, sau lưng cô, một giọng nói yếu ớt vang lên.

Du Ánh Tuyết quay lại.

Kiều Phong Khang đã tỉnh dậy.

Liếc nhìn cô đã ra tới cửa, anh cau mày. Tuy rằng vẫn còn buồn ngủ nhưng sắc mặt rất khó coi.

Có vẻ như anh rất tức giận.

"Anh tỉnh rồi à?"

Hai người ôm nhau ngủ cả đêm, bây giờ lại đối mặt với anh, Du Ánh Tuyết có phần mất tự nhiên, không bình tĩnh như trước.

Cô nhẹ nhàng đặt tay lên tay nắm cửa, và siết chặt. Khi anh từng bước đến gần, lông mi của cô càng thêm run rẩy.

"Em định bỏ đi mà không chào sao?"

Anh nói với một giọng điệu lạnh lùng. Nếu anh không phải kịp thời tỉnh dậy, thì cô cứ thế chạy đi mất rồi? Hơn nữa…

Đi ra ngoài mà ăn mặc như thế này?

Du Ánh Tuyết nhìn vẻ mặt tối sầm của anh, lẩm bẩm nói: "Không phải anh cũng thế sao?"

Đêm đó ở Hà Cảng, nếu anh không đi trước, làm sao cô có thể hiểu lầm đêm đó là Tần Nguyên? Hại cô vì nghĩ rằng mình đã hôn Tần Nguyên mà cảm thấy bất an rất lâu.

“Trở lại giường nằm đi.” Kiều Phong Khang  chỉ vào chiếc giường lớn sau lưng mình, rồi nhìn lướt qua người cô, mắt bỗng thấy nóng lên.

Du Ánh Tuyết nhìn dáng vẻ độc đoán của anh, không khỏi nghĩ đến chuyện tối hôm qua cô chịu ấm ức, lại thấy buồn bực.

"Có phải vì tôi không nghe lời anh nên anh lại muốn đánh tôi?"

“Vậy em nghe hay là không nghe?” Anh nhướng mày nhìn cô.

Cô cắn môi và lùi lại

Anh bước lên đẩy cô vào cửa, cô ấm ức và muốn phản kháng: "Anh không thể thô bạo như vậy được. Bây giờ vẫn còn đau ..."

Khi cô nói: "Bây giờ vẫn còn đau", cô cũng không ý thức được rằng giọng nói nhẹ nhàng, uất ức đó khi lọt vào tai anh lại trở nên mềm mại, yếu ớt.

Vẻ mặt Kiều Phong Khang  lập tức dịu đi. Vừa tỉnh dậy đã thấy cô định bỏ chạy, giờ phút này ở đây còn có?

Anh bước một bước dài lại gần cô.

Du Ánh Tuyết chưa kịp định thần chuyện gì đang xảy ra, eo cô đột nhiên bị siết chặt, ngay sau đó cô đã bị người đàn ông kéo qua.

Sau đó...

Tay của anh trực tiếp luồn vào dưới váy của cô.

Vừa định thực hiện bước tiếp theo, chuông điện thoại đột nhiên vang lên một cách khó hiểu vào lúc này.

Như có ma xui quỷ khiến, Du Ánh Tuyết đột nhiên tỉnh táo lại, lấy lại được lý trí.

Cô đẩy anh ra thật mạnh.

Kiều Phong Khang có vẻ khó chịu, nhướng mày, nhìn chằm chằm vào đôi mắt rực lửa của cô.

Ánh mắt ấy như có lửa, khiến anh tan chảy như thế.

Bị anh nhìn chằm chằm, cô khó chịu đến cực điểm, mím môi dưới khô khốc, thở hổn hển nhắc nhở: "Anh ... điện thoại di động của anh đổ chuông."

Khao khát bị kìm nén trong người làm anh xao động.

Ngọn lửa đó thực sự không nơi nào trút được.

Với một cánh tay dài, anh lại nắm lấy cô, anh cúi người, cắn chặt vành tai cô, anh  nghe thấy tiếng thở dốc của cô, trước khi thở dài: “Tôi có việc gấp nên để em đi, lần sau, không đơn giản như vậy đâu... "

Du Ánh Tuyết trong lòng run lên.

Cho đến khi anh buông tay để nghe điện thoại, cô vẫn yếu ớt dựa vào cửa.

Cô đưa tay lên chạm vào dái tai, nơi đó... ướt, nóng ...

Cũng giống như trái tim cô lúc này vậy...

Nhưng thật ra, lúc nãy cô không muốn rời đi trước? Cô chỉ muốn đến quầy lễ tân để gọi bữa sáng ...

Còn nữa…

Điều anh ấy gọi là "lần sau, không đơn giản như vậy đâu", là ...

Tim Du Ánh Tuyết đập nhanh đến mức như sắp lao ra khỏi lồng ngực.

Người gọi đến là Nghiêm Danh Sơn.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận