Kiều Phong Khang nhìn cô thật kĩ, vừa định nói gì đó, cô phồng má nói nhỏ: "Tôi đói rồi..."
Anh nhíu mày.
Cái cô gái này cả ngày chỉ biết ngược đãi bản thân vậy hả?
Anh thực sự muốn dạy cho cô ấy một bài học nữa!
“Lần sau còn dám ngược đãi bản thân như thế này, cẩn thận cái mông của em!” Anh trừng mắt nhìn cô cảnh cáo, vừa quay người đã gọi điện cho quầy lễ tân đặt bữa sáng. Trên điện thoại, liên tục nhắc họ phải làm nhanh lên.
Du Ánh Tuyết nhìn anh đang nghe điện thoại, môi cong lên, không nhịn được.
Mặc dù, anh vẫn rất độc đoán và quyết liệt, nhưng…
Làm sao đây? Cô cảm thấy... thật ngọt ngào ...
Ngay sau đó, Nghiêm Danh Sơn đã mang quần áo qua. Du Ánh Tuyết mặc quần áo vào và đi ra khỏi khách sạn. Còn bộ đồ của cô, ai đó muốn trực tiếp vứt đi.
Du Ánh Tuyết đã rất cố gắng mới giữ được nó lại. Chị Trịnh Thanh Vy đã mang cái này về từ cửa hàng thời trang cao cấp, phải trả lại.
Kiều Phong Khang đích thân hộ tống cô trở về khách sạn nơi cô ở. Dọc theo đường đi, Du Ánh Tuyết buộc bản thân không được nhìn anh, nhưng ánh mắt không thể không dán vào cửa sổ xe bên cạnh mình.
Ở đó ...
Có một bên gương mặt anh.
Vẫn hờ hững thậm chí lạnh lùng nhưng lại quyến rũ khó tả.
Du Ánh Tuyết sững sờ.
Tâm trạng bay bổng, như đang yêu ...
Rõ ràng là hai người đã kết thúc rồi, tại sao... cảm giác tim vẫn đập rộn ràng không ngừng được? Trong bốn năm qua, không ít chàng trai theo đuổi cô, cả trong và ngoài nước, nhưng cảm giác rung động chỉ có thể được trao cho người bên cạnh cô
“Định ở khách sạn suốt à?” Đột nhiên, anh nói.
Du Ánh Tuyết vô thức quay đầu lại, mắt cô chạm vào mắt anh, và tim cô đập loạn xạ: “Ừ."
"Hãy đổi chỗ khác đi. Quay lại ngôi nhà cũ nơi cô ở trước đây, tôi sẽ sắp xếp người trang trí lại cho em."
Du Ánh Tuyết căng thẳng khi nhắc đến nơi đó. Giống như bị dội một gáo nước lạnh, tâm trạng ngọt ngào chỉ trong chốc lát liền biến mất.
Sự hẫng hụt quá lớn khiến cô cảm thấy rất tệ.
Ngực cô bỗng hơi đau.
Cô lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía xa xa ngoài cửa sổ, tất cả đều là bóng tối: "Không cần nữa, cứ ở trong khách sạn vậy, tôi quen rồi..."
Giọng nói của cũng trở nên trầm và lạnh lùng hơn nhiều.
Kiều Phong Khang nhìn nghiêng, chỉ thấy bóng lưng của cô. Vì vậy mà anh không nhìn rõ cảm xúc của cô lúc này.
"Nếu ở mãi ở thành phố An Lập, thì em cũng định ở khách sạn luôn sao?"
Du Ánh Tuyết xấu hổ rụt môi, ai bảo cô sẽ luôn ở thành phố An Lập?
"Khi dự án này gần hoàn thành, sau này... Tôi sẽ trở về Hà Cảng..."
Kiều Phong Khang cau mày, liếc xéo cô, giọng điệu lạnh lùng: "Muốn quay lại với người cô gọi là bạn trai đó sao?"
Du Ánh Tuyết im lặng.
Gay go rồi!
Cô gần như quên mất sự tồn tại của Tần Nguyên
Cô nên nói rõ ràng với anh ta từ lâu rồi mới phải.
Sự im lặng của cô trong suy nghĩ của Kiều Phong Khang lại là sự ngầm thừa nhận.
Đôi lông mày nghiêm nghị của Kiều Phong Khang nhíu lại, hai tay nắm chặt tay lái, liếc mắt đưa tình: "Anh ta có biết chúng ta đã ngủ cùng nhau hai đêm không?"
Du Ánh Tuyết cắn môi: "Chúng ta ngủ hai đêm với nhau thì đã làm sao? Chúng ta ... Dù sao cũng không có chuyện gì xảy ra..."
Anh giễu cợt: "Vậy theo ý em, từ tối hôm qua đến sáng nay, chúng ta chỉ đắp chăn đơn thuần tán gẫu?"
Du Ánh Tuyết không thể trả lời với lương tâm cắn rứt.
Trên thực tế, mặc dù cả hai đều không làm gì, nhưng ...
Những cảm xúc bồng bềnh trong tim và những khao khát bị kìm nén là điều không thể chối cãi. Vào buổi sáng, họ chỉ có một chút nữa là đã...
Nếu không phải vì chiếc điện thoại đó, có lẽ ...
“Khách sạn ở đây, anh dừng xe đi.” Cô còn chưa biết trả lời thế nào thì khách sạn cô đang ở đã ở ngay trước mặt.
Sau khi thở phào nhẹ nhõm, cô lại cảm thấy thất vọng.
Mất mát lắm ...
Những gì đã mất là ...
Sau khi chia tay hôm nay, lần sau gặp lại, không biết sẽ là bao giờ.
Hay đúng hơn là, còn có cơ hội gặp lại nhau không?
Chỉ cần anh ấy không muốn nhìn thấy mình, thì anh và cô thậm chí sẽ không gặp nhau tại nơi làm việc.
Nghĩ đến đây, Du Ánh Tuyết hơi ngẩn ra, thậm chí là... buồn ...
Sự thụ động và cảm giác bất lực sâu sắc đó khiến cô cảm thấy khá tệ.
Xe của anh ấy dừng lại.
Cố nén sự miễn cưỡng trong lồng ngực, cô đẩy cửa xe đi xuống. Cổ tay đột nhiên bị lòng bàn tay của người đàn ông siết chặt.
Nhiệt độ trong lòng bàn tay anh truyền đến, Du Ánh Tuyết quay đầu nhìn anh, bắt gặp ánh mắt xa xăm của anh, lòng cô đau nhói.
"Tôi không thích, hơn nữa em không được phép qua lại với người đàn ông khác. Cho nên, cho em một tuần để giải quyết quan hệ với anh ta." Anh vẫn độc đoán như vậy.
Du Ánh Tuyết sững sờ.
“Sau một tuần, nếu cô không xử lý tốt, thì tôi sẽ tiếp quản và xử lý thay em.” Anh nói tiếp. Mọi từ đều được coi là đương nhiên.
Người đàn ông này quá độc đoán, quá vô lý!
Chờ Du Ánh Tuyết hoàn hồn, xe của anh đã biến mất trong dòng xe cộ tấp nập.
Cô sững sờ đứng đó, nhìn chiếc xe đã biến mất, cô siết chặt chiếc túi trong tay.
Nếu anh có thể có một yêu cầu như vậy... Vậy có phải là cô cũng có thể yêu cầu anh và Lăng Ái Xuyên kết thúc không? Bởi vì... cô cũng ghét anh qua lại với những người phụ nữ khác ...
Nhưng, khoảnh khắc tiếp theo, như nghĩ đến điều gì đó, Du Ánh Tuyết còn cảm thấy buồn hơn.
Anh và Lăng Ái Xuyên đã bên nhau gần 4 năm, thời gian cô và Kiều Phong Khang bên nhau chỉ vỏn vẹn vài tháng. Làm thế nào mà vài tháng của cô có thể so sánh với bốn năm của người ta?
Cảm xúc cô đơn và khó chịu, sau một thời gian ngắn ngọt ngào, giờ như vũ bão, càng dâng trào dữ dội trong lồng ngực.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!