Càng nghĩ về anh, ngực cô càng ngột ngạt và đau đớn ...
Susan đến và gõ cửa, cô từ từ đứng dậy khỏi giường.
Ngay khi bước vào, Susan đã giả vờ đánh hơi cô từ trên xuống dưới. Du Ánh Tuyết yếu ớt nói: "Cô làm gì vậy?"
"Mùi của tổng giám đốc Khang!"
“Đêm qua hai người đã ở cùng nhau à?” Susan hỏi.
Du Ánh Tuyết xấu hổ.
"Chúng tôi ... không phải như những gì cô nghĩ ..."
Ngoài việc nói nói như thế ra, cô thực sự không biết giải thích thế nào.
"Vậy cô nói đi, tối hôm qua hai người ở cùng nhau sao?"
Du Ánh Tuyết cắn môi, chỉ im lặng không trả lời. Vốn dĩ, cô không có nghĩa vụ phải giải thích, chỉ là…
"Tôi xin lỗi về những gì đã xảy ra đêm qua, tôi đã gây ảnh hưởng đến công việc của chúng ta."
"Quên đi, anh tổng giám đốc Khang cũng không quan tâm. Vivian cũng nói chúng ta tìm nhà khác đi. Nhưng mà, đừng đổi chủ đề ..." Susan trong lòng suýt ghen tị chết mất: "Cô nói xem sao cô lại tốt số như vậy? Tổng giám đốc Khang muốn theo đuổi cô. Chậc chậc, nếu còn trẻ thì tốt quá. "
Du Ánh Tuyết xấu hổ.
Đó cũng coi là theo đuổi sao?
Rõ ràng là cô ấy đã được bế lên và bị đánh.
"Thực lòng mà nói, mặc dù tôi rất ghen tị với cô và anh Khang, nhưng vẫn phải nhắc nhở cô mấy câu, Tần Nguyên là một chàng trai tốt, thực lòng, muốn kết hôn và yêu đương thì anh ta là lựa chọn tốt nhất. Còn người như tổng giám đốc Khang, biết bao nhiêu người phụ nữ mong chờ, tôi vẫn mong được ngủ cùng anh ấy đây này... "
Du Ánh Tuyết im lặng
Người như Kiều Phong Khang, quả nhiên vẫn luôn yêu cái đẹp như mọi khi.
"Nhưng tôi biết rất rõ những người như anh Khang giống như những ngôi sao trên bầu trời. Người bình thường như chúng ta chỉ có thể nhìn lên. Cô nói xem, cô có thể hái được những vì sao không?"
Du Ánh Tuyết vẫn im lặng.
Thực ra, Susan đã đúng. Người đàn ông đó chói lọi như những vì sao.
Nếu có thể đứng bên anh ấy, thì có lẽ ... chỉ có những vì sao ...
Những ngôi sao như Lăng Ái Xuyên.
Tâm trạng Du Ánh Tuyết trở nên nặng nề không sao tả xiết.
Nhưng khi Susan rời đi, cô vẫn lấy di động gọi cho Tần Nguyên. Ngay cả khi anh ấy thích hợp để yêu và kết hôn, nhưng ...
Nếu không có tình yêu, cô không thể giữ anh lại.
Đã đến lúc nói rõ ràng với anh ấy.
Tần Nguyên rất vui khi nhận được điện thoại của Du Ánh Tuyết. Anh ta biết rằng trong khoảng thời gian gần đây, Du Ánh Tuyết đã rất bận rộn.
Vì vậy, những cuộc điện thoại giữ hai người luôn diễn ra trước khi đi ngủ.
Nhưng... lần nào hai người cũng chỉ nói được vài câu, vì Du Ánh Tuyết vội vàng cúp điện thoại.
Tần Nguyên cảm thấy mất hứng, cũng cảm thấy không tự tin.
Hôm nay cô chủ động gọi điện cho anh ta, thì không cần nghĩ cũng biết lòng anh ta vui sướng đến thế nào.
"Ánh Tuyết."
"Có bận không? Em... muốn nói chuyện với anh." Du Ánh Tuyết ngồi trên giường, đưa điện thoại lên tai.
Chưa nói chia tay nhưng trong lòng đã thấy áy náy lắm rồi.
“Anh không bận gì cả. Em nói đi.” Tần Nguyên cười, cho dù bận đến mấy, anh cũng chỉ có thể gác công việc ở một bên. "Thật ra, anh không ngờ em lại chủ động gọi cho anh ... Anh đã đợi."
Sự dịu dàng của Tần Nguyên khiến Du Ánh Tuyết khó chịu hơn.
Nhưng...
Điều gì nên nói, vẫn phải nói.
Kéo dài sẽ chỉ làm cho tình hình tồi tệ hơn.
"Tần Nguyên, em xin lỗi, điều em muốn nói là... chúng ta, hay là… cứ như trước đây, chúng ta vẫn làm bạn."
Tần Nguyên giật mình.
Vừa rồi anh hạnh phúc bao nhiêu thì bây giờ hụt hẫng bấy nhiêu.
Điện thoại im lặng.
Rất lâu.
Chỉ có tiếng thở dồn dập của hai người.
Anh ta cảm thấy tồi tệ ...
Du Ánh Tuyết, người khiến anh ta khó chịu, cũng không thoải mái ...
"Em xin lỗi, em không cố ý. Nhưng, em thực sự không muốn lừa dối anh.”
Cô nói tiếp.
"Thật ra thì ... tôi vẫn luôn thích một người. Nếu như em đã thích người khác mà vẫn ở bên cạnh anh, vậy thì sẽ rất bất công với anh.”
"Nếu anh không quan tâm thì sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!