Bằng cách này, anh ta chỉ có thể tự lừa dối mình, mối quan hệ giữa anh ta và Du Ánh Tuyết vẫn chưa thực sự kết thúc ...
Và Tần Nguyên nói điều này, tuy rằng không vui vẻ gì nhưng Du Ánh Tuyết cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Tần Nguyên nói việc này sau khi cô về Hà Cảng hãy giải quyết, Du Ánh Tuyết thấy như vậy cũng là hợp tình hợp lý, dù gì chia tay cũng không phải là chuyện nhỏ.
Gạt bỏ những điều trong đầu, Du Ánh Tuyết cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Năm ngày sau, cô lại rất bận rộn.
Du Ánh Tuyết phát hiện ra rằng người đó ... lại biến mất khỏi tầm nhìn của cô …
Cô đã hình thành thói quen liên tục nhìn vào điện thoại di động của mình. Đặc biệt buổi tối trước khi đi ngủ, cô luôn ôm điện thoại để chìm vào giấc ngủ. Tuy nhiên, khi cô mở mắt vào ngày hôm sau, điện thoại đã không có tin nhắn hay cuộc gọi nào mới cả.
Hụt hẫng...
Vô cùng hụt hẫng...
“Ánh Tuyết.”
Hôm nay, trong lúc cô đang ngơ ngác trong phòng làm việc, Trịnh Thanh Vy đã gõ vào mặt bàn.
Cô định thần lại, và bắt gặp ánh mắt của Trịnh Thanh Vy đang thăm dò mình.
"Sao vậy? Mấy ngày nay cứ như người mất hồn vậy."
Cô chột dạ, miễn cưỡng cười, lắc đầu: "Không sao, có lẽ gần đây mệt quá, tối hôm qua ngủ không ngon."
Trịnh Thanh Vy không khỏi liếc nhìn Du Ánh Tuyết thêm vài lần nữa. Thực ra, không phải cô ấy không hiểu.
"Sau khi tất cả những việc này hoàn thành, chị sẽ để em trở về Hà Cảng, việc gì nên điều chỉnh lại thì thực hiện cho tốt."
“Vâng.” Du Ánh Tuyết gật đầu. Sớm muộn gì cũng phải trở lại Hà Cảng.
"Nhân tiện, tài liệu này ..." Trịnh Thanh Vy đưa cho Du Ánh Tuyết một tập tài liệu mật dày cộp: "Cô giúp tôi gửi sang bên tập đoàn Kiều Thanh. Nhớ rõ, nhất định phải tự tay giao cho thư kí Lý Thanh."
"Đi đến Kiều Thanh?"
Du Ánh Tuyết giật mình.
Khi cầm giấy tờ và lên taxi, tâm trạng cô vẫn còn rất xao động.
Cô đã cố gắng hết sức để kìm nén những xao động trong lòng ...
Sau hơn 4 năm vắng bóng, Du Ánh Tuyết vẫn thấy mọi chuyện như một giấc mơ khi đứng dưới tòa nhà này.
Lúc rời khỏi đây, đã có bao giờ cô nghĩ sẽ quay lại lần nữa?
Cô cầm tập tài liệu bước vào tòa nhà. Ngay cả nhân viên an ninh và lễ tân ở tầng một cũng không có gì thay đổi, họ vẫn như trước.
Sau bốn năm, họ vẫn nhớ Du Ánh Tuyết. Vì vậy, cô đã đón nhận cái nhìn của mọi người và lên đến tầng cao nhất của tòa nhà mà không bị cản trở.
Giờ anh ấy ... đang ở công ty chứ? Gặp lại anh, cô sẽ dứt khoát quên hết mọi chuyện ngày hôm đó! Có lẽ, anh ấy cũng đã thực sự quên hết ...
Làm trái tim cô đau nhói , và rồi lại hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cô, không để lại dấu vết.
Du Ánh Tuyết càng nghĩ, trong lòng càng buồn bực.
Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra.
Cô hơi sửng sốt, thăm dò liếc nhìn toàn bộ tầng cao nhất, rồi bước ra trước khi cửa thang máy lại đóng lại.
"Ánh Tuyết, thật sự là cô sao? Cô về lúc nào vậy?"
Đang cầm tập tài liệu bước vào trong, một giọng nói quen thuộc vọng đến.
Cô vừa nhìn đã ngay lập tức bật cười.
“Đỗ Vĩnh Ái! Cô vẫn còn làm việc ở đây sao?"
Đỗ Vĩnh Ái nhào đến và ôm chầm lấy cô.
"Đương nhiên là tôi phải làm việc ở đây. Đây là Tập đoàn Kiều Thanh, có bao nhiêu người cạnh tranh sứt đầu mẻ trán mà vẫn không vào được, nếu nếu tôi mà nghỉ việc đi chỗ khác thì không phải là ngốc lắm sao. Hơn nữa, tôi vẫn đang được thăng chức và tăng lương. Mà này, cô quay lại khi nào đấy?"
"Tôi à, trở lại còn chưa được hai ngày."
“Cô đến đây để tìm tổng giám đốc Kiều, đúng không?” Đỗ Vĩnh Ái nói như vậy làm ánh mắt Du Ánh Tuyết quét về phía văn phòng anh ấy trong vô thức.
Nhưng, cửa đóng chặt, rèm cũng đóng chặt nên không nhìn thấy gì.
Anh ấy có ở trong đó vào lúc này không?
"Cô đến không đúng lúc rồi, mấy ngày gần đây tổng giám đốc Khang đều đi công tác."
“Đi công tác?” Du Ánh Tuyết sửng sốt.
"Vâng, anh ấy đã bay đến Canada rồi."
Đến một đất nước khác, rất xa xôi ...
Cô càng ngày càng bối rối, "Anh ấy đi khi nào?"
“Để tôi xem xem.” Đỗ Vĩnh Ái suy nghĩ một chút, “Hình như là năm ngày trước. Đúng rồi, là năm ngày trước, vào buổi sáng.”
Năm ngày trước ...
Đó không phải là ngày họ chia tay nhau sao?
Đã lâu không xuất hiện, hóa ra ... anh ấy đang đi công tác ...
Nhưng hôm đó, anh ấy không nhắc một lời nào. Ngay cả sau đó cũng không có tin tức.
Mối quan hệ của họ là gì? Không ai thuộc về nhau, anh đi công tác bao lâu thì về, sao phải báo tin cho cô?
Cô cũng không quan trọng đến vậy.
Giữa họ... cùng lắm chỉ có thể coi là quá khứ ...
Chỉ vậy thôi, vậy thôi.
"Du Ánh Tuyết? Có chuyện gì vậy?" Nhìn thấy cô ngẩn người, Đỗ Vĩnh Ái lắc cánh tay cô.
Chợt tỉnh lại, cô mỉm cười lắc đầu cố che giấu cảm xúc mờ mịt, chỉ nói: "Tôi không đến gặp anh Khang, thư ký Thanh có ở đây không? Tôi có chuyện tìm cô ấy."
"Có đấy. Giờ Lý Thanh đang ở văn phòng."
"Vậy tôi sẽ đi tìm cô ấy trước. Hôm khác chúng ta đi ăn với nhau nhé." Du Ánh Tuyết cố nở một nụ cười, và sau khi chào tạm biệt Đỗ Vĩnh Ái, cô đi đến văn phòng của Thư ký Thanh.
Sau khi giao tài liệu cho Lý Thanh, cô cũng không ở lại lâu mà một mình đi xuống dưới
Ngực cô ngột ngạt quá.
Người mà cô nhớ suốt ngày, hóa ra đã bay khỏi đất nước này. Và người đó chưa bao giờ nghĩ sẽ liên lạc với cô dù chỉ một lần.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!