Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo - Du Ánh Tuyết (Dị Bản - Hot)

Nhưng...

Lần này, anh lại thất vọng!

Và, chết tiệt, cô không những không liên lạc với anh mà thậm chí còn có một khoảng thời gian vui vẻ ở đây!

Nhìn những bức ảnh do người của anh gửi, cô được Minh Đức ôm trong tay, cùng nhau ra vào khách sạn, đi du lịch nhiều nơi, trái tim ghen tị của anh bùng cháy từ nước ngoài đến trong nước.

Anh không quan tâm đến công việc còn dang dở, bay thẳng về thành phố An Lập. Sau khi xuống máy bay, anh đến thẳng rạp chiếu phim.

Anh thở dài, ngón tay thon dài nhéo nhéo cằm cô, ánh mắt bất lực nhìn cô: "Ở trước mặt tôi, em phải ngoan cố như vậy với tôi sao? Hả?"

Du Ánh Tuyết khó chịu sụt sịt, môi dưới mím chặt, không nói gì, chỉ quay mặt đi.

Kiều Phong Khang hỏi: "Sao lâu như vậy không gọi điện thoại cho tôi?"

"Còn anh thì sao? Anh bỏ đi bặt vô âm tín lâu như vậy, anh đã liên lạc với tôi lần nào chưa?"

Du Ánh Tuyết biết cô ấy có bao nhiêu nỗi buồn trong giọng điệu, giống như bạn gái đang phàn nàn về bạn trai của mình.

Cô cũng biết nó không phù hợp như thế nào, nhưng đành chịu. Vừa nói, mắt cô đã lại đỏ hoe.

Rất may là đèn trong rạp hơi mờ nên có thể bị cản bớt phần nào.

Kiều Phong Khang liếc mắt nhìn cô: "Em chờ tôi liên lạc với em sao?"

“… Không.” Du Ánh Tuyết chán nản, không thành thật.

"Nhưng tôi đang đợi."

Anh nói nhỏ, nhanh chóng trả lời lại, không một chút do dự.

Du Ánh Tuyết hơi giật mình. Cô đưa mắt bắt gặp ánh nhìn của anh. Dưới ánh đèn mờ ảo, vẻ mặt anh thật sâu, đôi mắt anh ta chăm chú nhìn cô, như muốn nhìn vào trái tim cô.

“Tôi vẫn luôn nghĩ, tôi cứ đột ngột thế mà đi, liệu em có chợt nghĩ đến tôi, có cảm thấy cuộc sống còn thiếu sót gì không, sẽ gọi tôi đến bên em. Thật đáng tiếc..."

Anh nhếch môi giễu cợt: "Suy nghĩ của tôi đều sai hết rồi. Em rõ ràng đang sống một cuộc sống giàu có hơn so với lúc trước. Vậy nên, tôi là người duy nhất ngốc nghếch bị hành hạ bởi những lần nhớ nhung, chỉ có tôi?"

Câu cuối có vẻ tự ái, nhưng cũng giống như một câu hỏi. Vẻ mặt anh trở nên u ám hơn.

Lòng Du Ánh Tuyết hơi gợn sóng.

Thế nên…

Ý của anh ấy là ...

"Ý của anh là... Thật ra anh cũng nghĩ tới tôi?"

Trong đôi mắt sâu thẳm có một tia sáng nhạt và nông. Anh vui vẻ nắm lấy một từ khóa, vui vẻ nhìn cô: "Cũng?"

Không cẩn thận nói ra tâm tư của chính mình, Du Ánh Tuyết xấu hổ đến mức cô muốn tự sát. Xấu hổ không dám bắt gặp ánh mắt của anh, nhưng Kiều Phong Khang không chịu để cô trốn đi như thế này.

Anh dùng cách tay khỏe khoắn của mình giúp cô lập tức điều chỉnh lại tư thế ngồi.

Vừa rồi cô chỉ ngồi nghiêng trong lòng anh, bây giờ cô mở hai chân ra ngồi đối mặt với anh.

Ôi trời!

Tư thế này... táo bạo quá!

Hơn nữa hai người còn đang ở rạp chiếu phim! Có những khán giả khác ở phía trước. Nếu họ nhìn lại lần nữa...

"Đừng như vậy..." Du Ánh Tuyết nói vào tai anh.

Giọng nói bị kìm nén không thể thấp hơn.

Thậm chí không dám thở quá mạnh. Cô sợ bị những người phía trước nghe thấy, liền quay lại.

Sau đó, cô gần như ...

"Vậy ngoan ngoãn nói cho tôi biết, mấy ngày có nhớ tôi không?"

Trông anh không có vẻ đang lo lắng và ngại ngùng như cô, mà là thờ ơ.

Du Ánh Tuyết im lặng, không lên tiếng.

Không muốn thừa nhận tâm tư của mình một cách dễ dàng, như thế cô sẽ bị anh điều khiển dễ dàng hơn.

Kiều Phong Khang khẽ cúi đầu, quay mặt lại nhìn cô. Môi anh chạm nhẹ vào mặt cô.

Du Ánh Tuyết thở gấp hơn một chút, cong bàn tay nhỏ bé đặt trên vai anh, siết chặt áo anh.

Anh nắm lấy tay cô và siết chặt vào lòng bàn tay mình. 

"Cho dù em có nghĩ đến tôi hay không, tôi cũng rất nhớ em. Mỗi ngày, mỗi phút..."

Du Ánh Tuyết ngước mắt lên, trong mắt lóe lên tia cảm xúc, rồi hình như hơi nhòe đi.

Vậy là…

Không phải là cô yêu đơn phương ngốc nghếch sao?

"Còn nữa... bây giờ tôi đã trở lại, em không được phép mập mờ với Minh Đức nữa!"

"Tôi đâu có mập mờ với anh ấy? Chúng tôi là bạn bè nghiêm túc." Du Ánh Tuyết bảo vệ bản thân và Kiều Minh Đức.

Liếc anh một cái, sau đó cô cụp mắt xuống, có chút thất vọng lẩm bẩm: "Nếu nói mập mờ… tôi với anh như thế này có tính không?"

Câu cuối cùng, giọng nói càng ngày càng nhẹ, nhưng Kiều Phong Khang vẫn cẩn thận nghe.

Đôi mắt dài và hẹp của cô nheo lại, và cô ngẩng mặt lên để mắt mình chạm vào mắt anh.

Giọng nói trầm ấm của anh  trầm xuống, trở nên có từ tính hơn: "Ánh Tuyết, chúng ta không phải chỉ chơi cho vui, chúng ta đang mập mờ một cách  nghiêm túc..."

Du Ánh Tuyết không hiểu những gì anh nói, sự khác nhau giữa mập mờ nghiêm túc và mập mờ là gì? Chẳng phải đều là mập mờ sao?

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận