Bên tai chỉ có hơi thở nam nữ hòa quyện vào nhau. Cô thậm chí không biết những người ở hàng ghế đầu có nhìn lại mình sau đó không.
Khi đèn rạp chiếu sáng, cô gần như đứng dậy ngay lập tức, vẫn còn đỏ mặt. Chắc là... không ai nhìn thấy gì cả, phải không? Nhưng mà, anh thật sự quá đáng, đang ở trong rạp chiếu phim mà anh lại... với cô!
Hoàn toàn mò mẫm hết mọi nơi trên người cô!
Đến bây giờ cô vẫn thấy nóng khắp người. Làn da của cô dường như đều là hơi nóng do anh để lại khiến trái tim cô vẫn không ngừng run rẩy.
Ở bên anh, cô luôn trở nên rất... dạn dĩ.
Du Ánh Tuyết cắn môi và đi về phía trước.
Kiều Phong Khang vội vàng đuổi kịp, tự nhiên nắm chặt tay cô.
Trong số các cặp đôi ở đây, cô không phải là người đặc biệt nhất. Nói một cách chính xác, cô từ một người đặc biệt nhất đã trở thành người nổi bật nhất.
Kiều Phong Khang luôn là người đàn ông đào hoa nhất. Trên đường đi, anh đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Tâm trạng của Du Ánh Tuyết đột nhiên đảo ngược.
Nỗi phiền muộn trong lòng cô trước khi đến đây đều được giải tỏa, thay vào đó là sự ngọt ngào.
Lặng lẽ, nhẹ nhàng, từng lớp từng lớp gợn lăn tăn trong tim ...
Xe của anh đang đậu trong ga ra trước rạp chiếu phim. Trong khi anh lái xe đến, Du Ánh Tuyết nhìn vào một nhà hàng bên cạnh.
Nhìn rất lâu mà không thấy bóng dáng ai bên trong.
"Bíp..." Sau hai tiếng bíp, cô quay lại thì thấy xe của Kiều Phong Khang đã dừng bên chân cô.
“Em đang nhìn gì vậy?” Anh hỏi. Theo ánh mắt cô, anh đã hiểu ra, vừa đẩy cửa ở ghế phụ cho cô vừa nói: "Đừng nhìn, Minh Đức đã đi rồi."
"Ồ. Hôm nay anh ấy đến để xem mắt, có lẽ cuộc xem mắt không được vui vẻ lắm." Du Ánh Tuyết nói khi cô bước vào xe.
Kiều Phong Khang liếc cô một cái, sau đó khẽ nói: "Mấy người trẻ tuổi các em nghĩ gì vậy, đi ra ngoài xem mắt lại dẫn theo bạn gái cũ, thú vị lắm sao?"
"Anh đã già rồi. Có khoảng cách thế hệ với chúng tôi rồi, tất nhiên anh không thể hiểu được."
Du Ánh Tuyết cố tình chọc giận anh. Ai bảo anh biến mất không thèm nói lời nào, rồi tự nhiên xuất hiện để khiêu khích cô.
“Già rồi?” Anh cố nhấn mạnh hai từ đó, rồi đột nhiên xoay người, một tay chống đầu phía sau cô, một tay đặt ngang trước mặt cô, gác lên cửa sổ bên phải xe.
Đột nhiên anh tiến lại gần khiến Du Ánh Tuyết hở gấp.
"Em bây giờ chê tôi già sao? Lúc nãy hôn tôi trong rạp chiếu phim sao không chê tôi già?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Du Ánh Tuyết đột nhiên đỏ bừng, một lúc lâu sau, cô mới đẩy anh ra: "Anh còn nói nữa, nếu anh không đột nhiên xuất hiện và làm gián đoạn bộ phim của tôi, khiến tôi giờ còn không biết kết cục bộ phim như thế nào...”
Nếu không phải anh tới khiêu khích cô trước, cô làm sao có thể xúc động như vậy?
Nói chung, mọi chuyện đều trách anh thôi!
Kiều Phong Khang cười nói: “Nếu em thật sự muốn xem, lát nữa tôi sẽ tìm một đĩa CD, tối nay tôi sẽ cùng em xem."
Vừa nói, anh vừa dùng tay trái kéo dây an toàn bên cạnh cô, thắt dây an toàn gọn gàng bằng một tiếng cạch.
Du Ánh Tuyết chớp mắt.
Tối nay?
Ý anh là, tối nay... hai người họ ở bên nhau?
Vì suy nghĩ này, một lúc lâu cô vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Trong một thời gian dài, điều cô nhớ là lần cuối cùng anh nói: “Lần sau tôi sẽ không bao giờ để em dễ dàng ra đi…”
Du Ánh Tuyết nghĩ rằng anh sẽ đưa mình trở lại khách sạn hoặc dẫn cô đi ăn tối.
Kết quả...
Xe anh lái suốt con đường quen thuộc.
Đến biệt thự và dừng lại.
“Xuống xe.” Kiều Phong Khang trước tiên cởi dây an toàn. Quay lại, phát hiện Du Ánh Tuyết vẫn đang ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, anh đi vòng qua bên kia mở cửa xe cho cô, nhìn cô trầm ngâm hơn một chút, “Dì Lý vẫn luôn nhớ em, dì ấy giờ vẫn chưa biết em đã về nước đâu."
Anh dẫn Du Ánh Tuyết ra khỏi xe.
Xoay người đóng cửa xe, anh không quên nhắc nhở: "Em đi vào nhớ khéo miệng hơn một chút. Em có nghĩ tới hay không cũng phải nói nhớ dì ấy. Biết không?"
Sống mũi Du Ánh Tuyết cay cay. Một số người, cô nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại nhau. Một số nơi, cô nghĩ rằng mình không thể quay lại.
Đứng ở đây bây giờ, cô chỉ cảm thấy dường như thời gian đã trôi qua rất lâu rồi.
Cô ngoan ngoãn đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, xoa dịu cảm xúc, và u nói, "Tôi thực sự nhớ dì ấy."
“Thật không?” Anh vui vẻ nhìn cô: “Còn tôi thì sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!