“Dì Lý.” Du Ánh Tuyết thì thào, và giọng nói như lạc hẳn đi.
Tình cảm đối với Dì Lý cũng giống như tình cảm của người thân.
Nhiều năm như vậy cô không có gia đình, lúc ở nhà anh, dì Lý luôn chăm sóc cô như người nhà, trong căn hộ đó, lúc cô khó chịu nhất, dì Lý đều ở bên cạnh.
Trong mấy năm ở nước ngoài, khi không thoải mái, cô luôn bất giác nghĩ đến Dì Lý.
“Tuyệt quá! Dì Lý còn nghĩ… Dì đã nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại cháu nữa!” Dì Lý cũng rất phấn khích, lau nước mắt nơi khóe mắt, siết chặt cánh tay mảnh khảnh của cô. Ở nước ngoài bớt đau khổ hơn chưa? Nhìn cánh tay nhỏ này, thịt đâu? Chắc là do cháu không biết tự chăm sóc mình hả?”
Du Ánh Tuyết dở khóc dở cười.
Cảm giác thật ấm áp.
"Gần đây cháu đang giảm cân!"
"Cháu gầy thế này rồi mà còn giảm cân nữa! Phong Khang, cậu phải nhắc nhở cô ấy, mấy cô trẻ con bây giờ cứ thích tung tăng."
Kiều Phong Khang bước tới nói với Dì Lý: "Dì bảo phòng bếp chuẩn bị thêm một ít món ăn."
Lại quay đầu nhìn Du Ánh Tuyết: “Hôm nay không ăn được hai bát cơm thì không được bỏ đũa xuống."
Du Ánh Tuyết mếu máo: "Nhưng mà, vừa rồi cháu đã ăn một túi lớn bỏng ngô và một ly nước lớn trong rạp chiếu phim, hiện tại cháu đã rất no rồi.”
Dì Lý bật cười: "Bỏng ngô và đồ uống sao có thể lấp đầy dạ dày của cháu? Cháu và cậu chủ ngồi xuống trước đi. Dì sẽ vào bếp thu xếp món ăn rồi mau ra đây."
"Được ạ!"
Du Ánh Tuyết gật đầu, dì Lý kêu người pha nước trái cây và mang qua trước khi vào bếp.
Đứng trong sảnh nhìn toàn cảnh biệt thự. Ở nơi quen thuộc này, Du Ánh Tuyết đột nhiên cảm thấy một cảm giác bình yên và thân thuộc đến khó tả.
Mấy năm nay cô ở nhà cho thuê hay khách sạn nhỏ, tuy nhà nhỏ nhưng cứ nhắm mắt là lồng ngực luôn có cảm giác trống trải, khó chịu, như có một đám mây mù bao phủ.
Không giống như lúc này...
Dù ngoài kia gió lạnh hoành hành nhưng lòng cô vẫn luôn ấm áp.
Có lẽ, đây là cảm giác khi được ở nhà...
Nhưng, đây có còn là nhà của cô ấy không? Có lẽ... trong thời gian sắp tới sẽ có chủ nhân mới ...
Kiều Phong Khang vẫn rất bận rộn.
Anh nghe điện thoại rồi để Du Ánh Tuyết lại cho dì Lý, sau đó vào thư phòng họp qua mạng, mãi vẫn chưa nghỉ.
Dì Lý dẫn Du Ánh Tuyết đi một vòng quanh biệt thự.
Đi từ sân sau lên phòng Du Ánh Tuyết trên lầu.
Du Ánh Tuyết vốn nghĩ rằng căn phòng này có thể đã được sửa sang lại từ lâu, thậm chí nó có thể đã được thay thế bằng phòng của một người phụ nữ khác. Nhưng kết quả là bên trong không có gì thay đổi.
Khi cô đi nó như thế nào, thì bây giờ vẫn thế ấy.
"Phòng của cháu, cậu chủ đã ra lệnh không có việc gì cũng phải dọn sạch, ngày nào cũng phải dọn. Đồ vệ sinh trước kia vẫn còn đó. Vẫn là nhãn hiệu cô thường dùng. Chắc cậu chủ nghĩ cháu sẽ quay lại. Thế nên, những thứ này vẫn còn mới và sẽ được thay thế khi hết hạn sử dụng."
Dì Lý cứ thế nói rất nhiều điều.
Những gợn sóng trong lòng Du Ánh Tuyết không ngừng xao động.
Cô say sưa nhìn mọi ngóc ngách của căn phòng, như thể để không bỏ sót thứ gì.
Đúng như dự đoán, mọi thứ bên trong đều có sẵn.
Ngón tay cô chạm vào đây, chạm vào đó.
Sau đó, ngồi ở trên giường, chạm vào chiếc giường mềm mại đã rất lâu chưa được chạm vào.
Cô nhớ những ngày cô ở đây...
"Có thể thấy, mấy năm nay cậu ấy không quên cháu. Rất mong cháu sẽ sớm trở lại." Dì Lý nói tiếp.
"Có thật không?"
Cô đang nghi ngờ. Bởi vì một loạt những lời mà dì Lý nói ra khiến cô xao động.
Dì Lý có phải là nói, bốn năm qua anh không quên cô sao? Thế còn, Lăng Ái Xuyên ...
Nhớ đến Lăng Ái Xuyên, hai mắt cô tối sầm lại, lập tức từ trên giường đứng dậy, có chút trầm ngâm hỏi: "Trên giường này còn có ai ngủ không ạ?"
Nếu Lăng Ái Xuyên đã ngủ, cô thề rằng cô sẽ không bao giờ ở trong căn phòng này thêm một giây nào nữa.
"Có."
Du Ánh Tuyết sắc mặt thay đổi.
Giây phút tiếp theo, dì Lý kể: "Cậu chủ từng ngủ ở đây. Trong thời gian cô đi, ngày nào cậu ấy cũng ngủ trong phòng cô. Tuy nhiên, lúc đó giấc ngủ của cậu ấy vẫn kém, ngày nào cũng có quầng thâm và mắt đỏ ngầu. Dì cảm thấy rất đau khổ khi nghĩ đến điều đó. "
Du Ánh Tuyết lắng nghe, trong đầu hiện lên những hình ảnh như vậy, và cảm thấy đau khổ.
Nhưng trên thực tế...
Khi đó, khi cô đang ở nước ngoài, chẳng phải cũng đau đớn như vậy sao?
Khi đó, cô mất đi người mẹ, tình yêu và đứa con, thậm chí cô cảm thấy mình không thể sống sót và chết ở đất khách quê người.
“Hiện tại không sao, cháu đã trở lại.” Dì Lý nắm tay Du Ánh Tuyết khuyên nhủ: “Dì có thể thấy được, trong lòng cậu ấy mấy năm nay chỉ có cháu, bây giờ cháu đã trở lại, đừng rời đi nữa. À, hãy sống thật tốt cùng cậu chủ. Dù trước đó có hơi khó chịu nhưng rồi cũng qua thôi. Cả hai đều còn trẻ mà. Phải biết nhìn về phía trước chứ? Vì đã mất thời gian bên nhau nên giờ phải trân trọng."
Du Ánh Tuyết cười cay đắng.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!