Khoảnh khăc tiêp theo...
Khi cuốn sổ nhỏ màu đỏ xuất hiện trên tay Kiều Quốc Thiên, ông lão không thể chịu đựng được nữa. Ông tức giận vỗ bàn ăn, "Hoang đường!"
Khoảnh khắc đó khiến Kiều Vân Nhung, Trịnh Ngọc Vân và Kiều Thanh Hằng đều sợ hãi, họ ngồi đó, thẳng lưng, không dám thở mạnh.
Ba anh lớn là La Chí Thành, Kiều Nam Thành và Kiều Phong Khang bình tĩnh hơn một chút, nhưng không xen vào.
Lúc này, Du Ánh Tuyết chỉ nắm chặt tay Kiều Phong Khang
Ở bên anh, cô không sợ hãi. Giống như Kiều Minh Đức, hai người nhìn chằm chằm vào cuốn sổ nhỏ màu đỏ như những đứa trẻ tò mò.
Trên đó ghi “Giấy chứng nhận kết hôn”!
Vậy ra…
Hai người bọn họ, đã làm xong thủ tục rồi?
"Cha hỏi con, sao con dám to gan đi đăng kí trước khi bảo với cha?”
Ông lão nhìn chằm chằm vào con trai mình với ánh mắt hung bạo, như thể nó sắp nuốt chửng anh ta.
"Con lấy ai là việc của con, có bào trước với cha hay không, kết quả cũng không thay đổi."
Không có sự sợ hãi nào trong mắt Kiều Quốc Thiên.
Kiều Vân Nhung không khỏi xen vào: "Quốc Thiên, trước đây hai người không phải chỉ chơi cho vui thôi sao? Em tưởng là thật à? Bốn năm trước, chuyện của cô ta..."
Nói đến đây, Kiểu Vân Nhung liếc nhìn Tô Hoàng Quyên bằng ánh mắt kỳ quái, giọng điệu của thấp hơn, nhưng lời nói vẫn rõ ràng, trong lời nói rõ ràng là khinh thường: "Những vụ bê bối kia, đâu có phải chú không biết. Chú tốt xấu gì cũng là cậu tư nhà họ Kiều, muốn người phụ nữ nào mà chẳng được, sao phải làm khổ mình?"
"Nhà họ Kiều luôn sạch sẽ, tốt đẹp. Chưa thấy ai tự đội cái xấu lên đầu như chú tư." Bà cụ trông nghiêm túc và nói nhỏ.
Nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn màu đỏ, giọng điệu của bà ta càng thêm khó nghe: "Nếu cậu nhất định kết hôn, nhà họ Kiều chúng tôi không phản đối, nhưng đừng nghĩ tới việc tổ chức hôn lễ. Cậu không sợ xấu hổ, nhưng tổ tiên nhà họ Kiều không chịu nổi. Đương nhiên…"
Nói đến đây, lời nói của bà cụ lại thay đổi: "Quốc Thiên, cậu vốn dĩ cũng không thể coi là người nhà họ Kiều thực sự, thế thì nếu muốn tổ chức hôn lễ, hay là cậu đến ở nhà họ Tô rồi đổi họ, nếu làm như thế, nhà họ Kiều sẽ không có ý kiến gì.”
Lời nói của hai người phụ nữ đã khiến Tô Hoàng Quyên và Kiều Quốc Thiên bị sỉ nhục nặng nề.
Đầu ngón tay của Tô Hoàng Quyên bấu vào da thịt.
Kiều Quốc Thiên ngồi đó, lạnh lùng. Anh ta chịu đựng không nói gì, chỉ lấy tay đè lên đầu gối, ấn rất chặt, lộ ra cả gân máu.
Trong gia đình này, anh ta chưa bao giờ được coi là người nhà họ Kiều thực sự. Địa vị của anh ta luôn thua kém người khác!
Nhưng...
Rốt cuộc, sẽ không phải luôn luôn như thế!
"Bà Kiều, tôi khuyên bà không nên coi thường người ở rể. Ở rể thì đã làm sao? Con rể bà không phải cũng ở rể sao?"
Tô Hoàng Quyên liếc nhìn chồng của Kiều Vân Nhung là La Chí Thành, mặt La Chí Thành cũng tối sầm lại.
Anh ta đã ở rể nhiều năm, và bị mọi người coi thường. Kết quả là anh ta không thể ngóc đầu lên trong nhà họ Kiều, tính tình nhu nhược.
Tô Hoàng Quyên nói tiếp: "Nói không chừng ngày nào đó, con rể của bác sẽ lợi hại hơn đứa con thứ ba của bác đấy! Hơn nữa bà vừa nói nhà họ Kiều từ trước đến nay luôn sạch sẽ và tốt đẹp sao?"
Cô ta chế nhạo.
"Nếu thật sự trong sạch và tốt đẹp, thì Kiều Quốc Thiên không phải do bà sinh ra tại sao lại ở nhà họ Kiều, còn quang minh chính đại mang họ Kiều chứ? Bác à, thân thế của Kiều Quốc Thiên cũng nên xem như tin xấu đầu tiên của nhà họ Kiều rồi?"
Lời nói của Tô Hoàng Quyên, giống như một con dao sắc nhọn cắm vào trái tim bà cụ Kiều.
Cô nhìn chằm chằm một cách sắc bén, khiến người nhà họ Kiều tức giận.
Nhưng lời nói của Tô Hoàng Quyên vẫn chưa kết thúc: "Nhà họ Kiều có nhiều hơn một vụ bê bối. Vụ bê bối thứ hai vẫn còn ngồi đây này!"
Tô Hoàng Quyên nhìn Du Ánh Tuyết: "Khi người chú cướp đi vị hôn thê của cháu trai mình, bây giờ còn quang minh chính đại dẫn về nhà, mọi người không nghĩ đây là một vụ bê bối sao? Minh Đức, chú của anh cắm sừng anh như vậy mà vẫn thản nhiên ngồi đây, tôi cũng thật phục anh.”
Mỗi chữ Tô Hàng Quyên nói đều như kim đâm.
Sau vài câu nói, tất cả các thành viên trong nhà họ Kiều đều bị cô ta chĩa mũi giáo vào.
Đôi mắt Kiều Phong Khang phóng ra xa xăm, ánh mắt vô cùng lạnh lùng: "Cô Quyên, tôi nhắc nhở cô, lần sau muốn lén lút với ai thì nhớ kéo rèm cửa đi. Nếu để người tạt axit sunfuric nữa, e rằng có phẫu thuật thẩm mỹ cũng không lại đâu! Tất nhiên, lòng dạ xấu xa, dù cô có làm thế nào thì khuôn mặt này còn đáng ghét gấp 100 lần khuôn mặt bị tạt axit sunfuric."
"Kiều Phong Khang, khuôn mặt của tôi như thế này anh nghĩ là do ai?"
Tô Hoàng Quyên không giấu được cảm xúc, đột nhiên đứng dậy trừng mắt nhìn Kiều Phong Khang.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!