Tỷ lệ thuận với sự nổi tiếng và người hâm mộ, là tiếng xấu của cô ấy.
Có tin đồn cho rằng cô xấu tính, xấu xa, có thể bỏ qua sinh tử của cha mẹ để có được thành quả như ngày hôm nay; cũng có tin đồn rằng mỗi bộ phim cô đóng đều phụ thuộc vào quy tắc bất thành văn của đạo diễn để lấy tài nguyên; càng có tin đồn, bạn trai của cô có vô số trên khắp giới kinh doanh, giới văn học và sau đó là giới biểu diễn nghệ thuật.
Nói tóm lại, ngôi sao tên là Tống Ân này trên người đầy vết bẩn, nhưng có hào quang. Tuy nhiên, dù có bao nhiêu tai tiếng và nhiều người chửi bới, cô vẫn chưa từng lên tiếng giải thích.
Lần sau, xuất hiện trước ống kính, lại như vậy, vô cùng xinh đẹp.
Một người phụ nữ như vậy dường như mặc áo giáp săt vậy, thương đao bất nhập.
Bây giờ Du Ánh Tuyết cảm thấy rằng những tin đồn xấu đó có lẽ là không thật! Mặc dù, chỉ gặp cô ấy trong vòng chưa đầy một phút. Nhưng, ít nhất, cô ấy đã khiến cô cảm thấy rất thoải mái.
Khi Du Ánh Tuyết trở lại nhà chính, Kiều Phong Khang và ông cụ Lê đã nói chuyện xong.
Khi nhìn thấy Du Ánh Tuyết, anh thở phào nhẹ nhõm và giữ cô lại.
"Anh vừa rời mắt mà sao em đã chạy lung tung rồi?"
Du Ánh Tuyết hất hàm : "Không phải em khu vườn này rất đẹp, cho nên em mới đi loanh quanh."
"Có phải em cảm thấy anh và ông cụ Lê nói những chuyện rất nhàm chán không?"
“Không chán, nhưng hai người bàn công việc, em ở đó thì không hay.” Cô nhìn anh, có anh ở đây, cho dù làm gì cô cũng không thấy nhàm chán.
Kiều Phong Khang mỉm cười và chạm vào đầu cô: "Buổi tối cũng sắp tới rồi, chúng ta đi vào chào hỏi một tiếng."
“Chị Trịnh Thanh Vy cũng ở đây sao?” Du Ánh Tuyết hết sức kinh ngạc: “Sau đó chị ấy và Hồ Minh Tuấn… làm hòa rồi sao?
"Đây có lẽ là chủ đề trong các cuộc nói chuyện của các chị em." Kiều Phong Khang cười: "Tuy nhiên, theo anh biết, với tính cách của Trịnh Thanh Vy thì rất khó để làm hòa."
Thực ra, Kiều Phong Khang khá hiểu Trịnh Thanh Vy.
“Bố mẹ tôi yêu cầu tôi đến chúc Tết nhà bác Lê ấy mà.” Trịnh Thanh Vy giải thích lí do với Du Ánh Tuyết.
"Thì ra là vậy. Em đã nghĩ rằng chị và Hồ Minh Tuấn đã khá hơn."
Trịnh Thanh Vy thấy nụ cười trên mặt Du Ánh Tuyết, cô ấy vừa thấy yên tâm, vừa thấy ngưỡng mộ. Cô ấy cũng muốn như cô, không phải đi khắp nơi nữa, nhưng…
"Tôi sẽ trở lại Hà Cảng vào ngày mai."
"Ngày mai rời đi? Tại sao khẩn trương như vậy?"
"Dự án ở đây kết thúc, công ty có những việc khác giao cho tôi. Còn em thì sao? Khi nào em định quay lại và nộp đơn từ chức?"
"Tôi sẽ về ngay khi công ty đi làm. Em cũng hy vọng báo cáo từ chức sẽ xuống sớm hơn." Du Ánh Tuyết nghĩ, có lẽ một khi đến Hà Cảng, cô sẽ muốn quay về ngay.
Khi đó, cô sẽ rất nhớ anh! Làm như thế nào bây giờ? Xem ra, thật khó có thể tưởng tượng sống cuộc sống khi rời xa anh!
Thời gian trôi đi rất nhanh.
Du Ánh Tuyết ban đầu nghĩ rằng vẫn kịp đến ủy ban lấy giấy đăng kí kết hôn cùng Kiều Phong Khang rồi sau đó đi Hà Cảng vẫn kịp.
Nhưng, anh Sơn Tỉnh đã gọi điện và nói rằng anh đã đặt cho cô một vé máy bay đi Hà Cảng vào ngày thứ năm.
Mặc dù tôi đã quyết tâm từ chức nhưng cô vẫn không dám không tận tâm với công việc của mình.
Sau khi thu dọn đồ đạc, Dì Lý vẫn không nỡ khi xách vali. Dì nhắc nhở cô từ chức và quay lại sớm, và Du Ánh Tuyết đã đáp lại nhiều lần.
Kiều Phong Khang đã đích thân tiễn cô ra sân bay.
Du Ánh Tuyết ở trong vòng tay của anh, nghe đài giục cô lên máy bay hết lần này đến lần khác, mũi cô cay cay.
Kiều Phong Khang ôm lấy cô, nói: "Ở bên đó chăm sóc tốt cho bản thân, biết không?"
“… Vâng.” Cô gật đầu.
Cô khịt mũi rồi ngẩng đầu lên: "Phải làm sao đây? Tại sao em cứ cảm thấy lần này em đi sẽ phải cách xa anh thật lâu?"
Là ảo giác trong lòng, hay là suy nghĩ nhiều quá?
Cô luôn cảm thấy……
Rời đi lần này, sẽ rất lâu mới có thể gặp lại anh ...
Nghĩ đến đây, vòng tay cô siết chặt hơn, ôm chặt hơn. Như muốn chuyển hết những điều trong lòng cho anh vào giờ phút chia xa.
Kiều Phong Khang đứng đó một lúc.
Anh nhíu chặt mày. Anh cúi đầu, nhìn cô thật lâu, rồi thở dài, vuốt lên mái tóc cô.
"Đừng nghĩ lung tung. Từ chức ở Hà Cảng xong thì chờ anh đến đón em, biết không?"
"... Vâng. Ngay khi hoàn thành công việc, em sẽ từ chức ngay lập tức."
“Ừ.” Anh chạm vào khuôn mặt của Du Ánh Tuyết. Điện thoại trong túi không ngừng vang lên, anh lấy ra xem một lượt, ánh mắt tối sầm lại, nhưng không nhấc lên trước mặt Du Ánh Tuyết, mà nói: "Ngoan ngoãn đi vào đi. Nếu em còn không đi thì sẽ muộn chuyến bay đấy."
“Vâng.” Du Ánh Tuyết biết anh đang bận nên không lỡ việc.
Cho dù cô không nỡ rời đi đến thế nào, thì lúc này cũng chỉ có thể kéo vali đi vào bên trong.
Cô đi một bước mà quay đầu những ba lần.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!